Điện hạt nhân: một cách đứng lên từ thương đau chiến tranh? |
Dưới
đây là bản tóm tắt bài phát biểu dài 3 tiếng đồng hồ, trong một hội trường
gần 1000 người chật kín về điện hạt nhân của PGS. Koide Hiroaki, Phòng thí
nghiệm lò phản ứng nguyên tử; Đại học Kyoto (Nhật Bản) để độc giả và các nhà
khoa học tham khảo và đưa ra nhận định vấn đề “Điện hạt nhân” có nguy cơ ảnh
hưởng đến phát triển tăng trưởng xanh như thế nào?
Điện hạt nhân: sự phung phí năng lượng hâm nóng đại
dương?
Mở đầu
bài phát biểu, giáo sư cho biết điện hạt nhân không khác gì so với nhiệt điện ở
chỗ cả hai đều dùng nhiệt sinh ra từ nhiên liệu làm bốc hơi nước để quay
tua-bin. Tuy nhiên, điện hạt nhân là nhà máy có hiệu suất nhiệt kém hơn, chỉ là
33% so với 50% của nhiệt điện.
Cụ thể
hơn, để vận hành một nhà máy điện hạt nhân công suất 100 vạn kW thì lò hạt nhân
phải sinh ra một lượng nhiệt là 300 vạn kW! Tức là 200 vạn kW năng lượng phải
bị bỏ phí!!!
Khốn
nạn hơn, lượng nhiệt thừa này đang được đưa ra ngoài bằng cách làm nóng nước
đưa vào lò, và cứ thế thải thẳng ra biển!
Cách
làm này ấn tượng ở chỗ nó có thể nâng nhiệt độ của 70 tấn nước lên 7 độ C trong
vòng…1 giây!
Lượng
nước này có thể làm nóng bờ biển quanh Nhật Bản, có thể giải thích cái thực tế
rằng tốc độ nóng lên của biển Nhật Bản cao hơn mức trung bình của thế giới từ
2-3 lần!
Các
sinh vật biển quanh nhà máy ĐHN không thể sống nổi nếu ngâm onshen (hot-spring)
mỗi ngày như vậy! Và cũng đừng vội tin rằng C02 là nguyên nhân làm Trái Đất
nóng lên!
Để sản
sinh một lượng nhiệt như vậy, nhà máy DHN như trên phải phân hủy 3 kg uranium/
ngày.
Ba
Kilogram có thể rất gọn nhỏ, nhưng hãy nhớ về thảm họa hạt nhân ở Nhật năm
1945: quả bom hạt nhân ở Hiroshima CHỈ chứa 800 gram uranium, và ở Nagasaki CHỈ
chứa 1.1 kg plutonium!
Có
nghĩa là, xây dựng một nhà máy ĐHN công suất 100 vạn kW có nghĩa là cho nổ 3-4
quả bom nguyên tử ở 2 thành phố kia hằng ngày!
Nhật
Bản bắt đầu ĐHN từ năm 1966 và cho đến nay, Nhật Bản đã cho nổ tổng cộng hơn 1
triệu 1 trăm (1,100,000) quả bom nguyên tử như vậy trên khắp đất nước. Con số
quá ấn tượng!
Điện
hạt nhân: xây nhà không có cầu tiêu?
Rác
thải phóng xạ từ các vụ nổ đó được quản lý như thế nào?
Rác có
mức phóng xạ cao được chuyển sang Anh và Pháp để làm cô đặc lại thành một khối
cứng rồi chở ngược về lại Nhật Bản để …chờ. Nên nhớ chờ đợi rất quan trọng, vì
chúng ta không có phương pháp nào để làm mất độc tính của phóng xạ một cách
tích cực.
Trong
khi chúng ta (Nhật Bản) chưa có cách xử lý thì rác vẫn cứ ùn ùn tuồn ra. Hiện
tượng này tương đương với việc chúng ta sống vui vẻ trong một căn nhà hiện đại
mà không có …Toilet!!
Điện
hạt nhân: Ai chờ, chờ ai?
Những
loại rác có mức phóng xạ cao phải CHỜ có khi cả 1 triệu năm. Những loại rác có
mức phóng xạ thấp cần được chôn xuống đất sâu (300-1000m) và chờ ít nhất là 300
năm! Ai sẽ một lòng trung kiên chờ đợi?
1. Nhà
sản xuất = các công ty điện lực?
Cuộc
sống có điện và sự phụ thuộc vào điện đã trở thành quá hiển nhiên trong suy
nghĩ của chúng ta. Không ai nhớ một sự thật là chỉ mới 61 năm trôi qua kể từ
ngày 9 công ty điện lực Nhật Bản được đi vào hoạt động. Có nghĩa là chúng ra đã
quên sạch cái ký ức về việc sống không có điện cách đây chỉ vài thập kỷ! Độ dài
của 1 công ty là bao so với 300 năm, và ai sẽ đảm bảo là một công ty không bị
phá sản trong suốt thời gian đó?
2.
Người cho phép = Quốc gia?
Chúng
ta tự hào rằng Nhật Bản là một quốc gia hiện đại. Nhưng nên nhớ rằng cái mầm
mống của quốc gia đó chỉ mới được tạo nên từ thời Minh Trị, cách đây 144 năm.
Ngay cả Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ cũng chỉ có tuổi đời là 236 năm, chả thấm vào đâu
so với con số 300 năm của một đống rác “hạng ba”, và 1 triệu năm của một đống
rác “chất lượng cao” cả!
3. Vậy
thì chỉ có nhân dân chịu trách nhiệm!
Lấy
thời gian bán hủy của Cesium137 là 30 năm, tôi (PGS) chắc chắn rằng 30 năm sau,
tôi và 1 nửa số người trong căn phòng này sẽ chết hết. Các vị trong chính phủ
cũng chết, các giám đốc công ty điện lực cũng chết. Vậy thì ai sẽ chịu trách
nhiệm trông giữ khối rác khổng lồ đó? Chúng ta không thể biết được xã hội sẽ
thay đổi như thế nào sau 30 năm; chúng ta không đảm bảo được một cái gì cả, nên
đừng hùng hổ tuyên bố là nhận trách nhiệm gì cả!
Điện
hạt nhân: vì sao chúng ta đồng ý?
Thế
nhưng rõ ràng là các nhà máy ĐHN vẫn được xây dựng rất nhiều ở đất nước chúng
ta với một tinh thần trách nhiệm vĩ đại. Ngay cả khi không có sự cố thì điều
này đã rất phi lý và bất thường!
Chúng
ta dễ dàng đồng ý với việc xây dựng nhà máy ĐHN bởi vì chúng ta đã bị lừa bằng
câu chuyện thần thoại về tính an toàn gần như tuyệt đối của ĐHN, được tuyên
truyền mạnh bạo và rộng khắp qua các phương tiện truyền thông với sự tham gia
của những học giả vô lương tâm và vô trách nhiệm.
Chúng
ta dễ dàng đồng ý với việc xây dựng nhà máy ĐHN cũng bởi vì chúng ta đã quá vô
tư và vô tâm với các biện pháp mà chính phủ đưa ra để giải quyết bài toán an
toàn.
Đúng
vậy, chúng ta có luật nói rằng cơ sở ĐHN và cơ sở sản xuất nguyên liệu hạt nhân
không được xây ở những khu đông dân và những thành phố lớn.
Chính
vì thế người dân Tokyo hài lòng vì TEPCO (công ty điện lực Tokyo) đã xây nhà
máy ĐHN ở ngoài Tokyo, tức là ở…Fukushima cách Tokyo đến hơn 200 km!
Trong
khi các nhà máy nhiệt điện được xây san sát nhau quanh vịnh Tokyo cung cấp điện
hiệu quả, các nhà máy ĐHN cần hệ thống dây dẫn hàng trăm, thậm chí hàng ngàn km
để dẫn điện từ khắp nơi về “cung phụng” cho Tokyo, với hao tổn đường truyền
không hề nhỏ.
Chúng
ta chẳng thèm quan tâm, bởi sự sung túc, tiện nghi quan trọng hơn sự thiệt thòi
âm thầm của bao kẻ lạ mặt khác. Chúng ta sẵn sàng sống thoải mái trong một ngôi
nhà tươm tất, sạch sẽ mặc cho phân …ứt hôi tanh đổ ra ngoài và đổ lên đầu muôn
vạn sinh linh khác.
Hãy
đừng chỉ quy tội cho Chính phủ và công ty điện lực Tokyo. Hãy tự xem bản thân
chúng ta có liên quan như thế nào trong việc hình thành nên đống rác hạt nhân
và tai họa hạt khủng khiếp ngày hôm nay tại Fukushima. Và người bị lừa cũng
phải có trách nhiệm một phần vì đã quá ngây thơ để người ta lừa!!!
PGS. Koide
Hiroaki,
Phòng
thí nghiệm lò phản ứng nguyên tử
Đại
học Kyoto (Nhật Bản)
Nguồn:
Tamnhin.net
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
thach.michelia@gmail.com