Khi kí ức chỉ là những cơn ác
mộng còn đọng lại
tâm hồn tôi như căn nhà hoang
cửa mở toang
thời gian xô ngã
tôi trào ra từ căn hầm tăm tối
tâm hồn tôi như căn nhà hoang
cửa mở toang
thời gian xô ngã
tôi trào ra từ căn hầm tăm tối
để hét vào khuôn mặt thời
đại
tôi phải tự biến mình thành ngôi đền
đóng cửa
bỏ hoang
trên tấm thân tôi
đất đá ngổn ngang
tháp đền vắng tênh.
tôi phải tự biến mình thành ngôi đền
đóng cửa
bỏ hoang
trên tấm thân tôi
đất đá ngổn ngang
tháp đền vắng tênh.
*
Tháp trồi lên - như một đầu lâu
– chân dung của tộc người Champa
đã mất xác trong trận bão phương Bắc.
đã mất xác trong trận bão phương Bắc.
*
Tháp
Kẻ chứng nhân bi kịch Champa
Trong một khoảng thời gian quá dài chờ đợi
Quan tòa xét xử
Đã tự sát
Trong một lễ hội đông vui của đám dân Chàm.
Kẻ chứng nhân bi kịch Champa
Trong một khoảng thời gian quá dài chờ đợi
Quan tòa xét xử
Đã tự sát
Trong một lễ hội đông vui của đám dân Chàm.
*
Bên kia của đền tháp cổ Champa
bỏ hoang
Tôi nhìn qua khe nứt của lớp tường gạch
Tôi thấy em, một loài hoa dại
Trổ trên đồi
Bên triền dốc
Trên mô đất đang chôn tương lai tôi.
Tôi nhìn qua khe nứt của lớp tường gạch
Tôi thấy em, một loài hoa dại
Trổ trên đồi
Bên triền dốc
Trên mô đất đang chôn tương lai tôi.
*
Trong tiếng thì thầm của tháp
Ta nghe tiếng đổ nát của một vương triều
Tiếng xôn xao của phố cổ
Tiếng thở dài của dòng sông đỏ máu
Tiếng bước chạy của đội quân thất trận
Tiếng rên rỉ của những hơi thở hấp hối
Đang quỳ lạy, khấn cầu
Ta nghe tiếng đổ nát của một vương triều
Tiếng xôn xao của phố cổ
Tiếng thở dài của dòng sông đỏ máu
Tiếng bước chạy của đội quân thất trận
Tiếng rên rỉ của những hơi thở hấp hối
Đang quỳ lạy, khấn cầu
Trong nhịp thở đứt quãng của
tháp
Ta nghe tiếng cựa quậy của những pho tượng
Tiếng rùng mình của đám dân Chàm
Và cả, tiếng tắt thở của các vị thần.
Ta nghe tiếng cựa quậy của những pho tượng
Tiếng rùng mình của đám dân Chàm
Và cả, tiếng tắt thở của các vị thần.
*
Trên ngọn đồi ấy
Ngài giống như miền đất
Miền đất lưu giữ dấu chân chúng ta
Tôi đã nghe tiếng reo của suối
Tiếng gào của sông
Những dòng chảy vào quên lãng
Đất vẫn khát
Rừng cây bị đốn ngã, chỉ còn rễ
Rễ đâm mất hút trong lòng đất
Ngài giống như miền đất
Miền đất lưu giữ dấu chân chúng ta
Tôi đã nghe tiếng reo của suối
Tiếng gào của sông
Những dòng chảy vào quên lãng
Đất vẫn khát
Rừng cây bị đốn ngã, chỉ còn rễ
Rễ đâm mất hút trong lòng đất
Loài rắn cổ cựa quậy sau bức
tường bê–tông
Lột xác
Loài chim cố thay cánh sau song sắt
Đất và bầu trời nhuốm màu máu sau mùa tẩy trần
Lột xác
Loài chim cố thay cánh sau song sắt
Đất và bầu trời nhuốm màu máu sau mùa tẩy trần
Trên ngọn đồi ấy
Đức Shiva nhìn xuống
Tộc người đã đẻ ra mình
Vẫn đầy rẫy những con người nhỏ bé
Thấp cổ bé họng
Những con người có chiều hướng chìm nghỉm
Vẫn dư niềm tin để đặt vào những điều thiêng liêng
Vẫn đang cố lao chùi những vết sẹo
Trên khuôn mặt mình
Đức Shiva nhìn xuống
Tộc người đã đẻ ra mình
Vẫn đầy rẫy những con người nhỏ bé
Thấp cổ bé họng
Những con người có chiều hướng chìm nghỉm
Vẫn dư niềm tin để đặt vào những điều thiêng liêng
Vẫn đang cố lao chùi những vết sẹo
Trên khuôn mặt mình
Họ đinh ninh rằng, tháp vẫn
thiên thu.
*
Những viên gạch trên bức tường
tháp
Mà bàn tay mi đã chạm vào
Mọi thứ bắt đầu ô uế, hư hỏng
Trong thỏa hiệp
Mi chối bỏ mọi tội lỗi của mi
Bằng những lí lẽ rỗng tuếch, phiền nhiễu
Phiền nhiễu cho chính cuộc đời mi
Và cả thời đại mi
Mà bàn tay mi đã chạm vào
Mọi thứ bắt đầu ô uế, hư hỏng
Trong thỏa hiệp
Mi chối bỏ mọi tội lỗi của mi
Bằng những lí lẽ rỗng tuếch, phiền nhiễu
Phiền nhiễu cho chính cuộc đời mi
Và cả thời đại mi
Cả phần đời còn lại
Ủ rủ trong bốn bức tường kiên cố và tiện nghi hơn
Mi chỉ cố trám lớp màu và trang trí lại
Phơi mọi thứ dưới ánh đèn sân khấu
Trừng mắt nhìn
Mi thấy những đền tháp là giống loài của mi.
Ủ rủ trong bốn bức tường kiên cố và tiện nghi hơn
Mi chỉ cố trám lớp màu và trang trí lại
Phơi mọi thứ dưới ánh đèn sân khấu
Trừng mắt nhìn
Mi thấy những đền tháp là giống loài của mi.
*
Chúng ta
những đứa con xứ tháp bị sót
sống dưới mái che của những tàn-tích xưa cũ
những đứa con xứ tháp bị sót
sống dưới mái che của những tàn-tích xưa cũ
Giữa ban ngày
vẫn lầm-lạc trong chính xứ sở mình.
vẫn lầm-lạc trong chính xứ sở mình.
Sài Gòn 10/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
thach.michelia@gmail.com