Bên ngoài tầm tai nghe là một âm thanh, tại điểm tận cùng của nhãn giới là một hình dáng, ở đầu ngón tay là một vật thể – và đó là nơi tôi đang tới.
Ở đầu cây bút chì là một đường kẻ.
Nơi một ý nghĩ tan biến là một tư tưởng, sau hơi thở cuối cùng của niềm vui là niềm vui khác, trên đầu lưỡi gươm là ảo thuật – đó là nơi tôi đang tới.
Ở đầu những ngón chân là cú nhảy.
Hay là tôi sẽ không đi? Đi chứ, tôi sẽ đi. Và tôi sẽ trở lại để xem mọi sự ra thế nào. Phải chăng chúng vẫn còn kỳ diệu. Hiện thực ư? Tôi mong đợi. Đó là nơi tôi đang tới.
Trên đỉnh của một chữ là một chữ. Tôi muốn dùng chữ “hội tụ”, nhưng tôi không biết dùng nó khi nào và ở đâu. Trên trên mép rìa của hội tụ là gia đình. Trên trên mép rìa của gia đình là tôi. Trên trên mép rìa của riêng tôi là tôi. Tôi chính là nơi tôi đang tới. Và tôi rời bỏ chính tôi để nhìn thấy. Để nhìn thấy gì? Để nhìn thấy có gì ở đó. Sau cái chết thì hiện thực chính là nơi tôi sẽ đi tới. Ngay lúc này nó là một giấc chiêm bao. Một giấc chiêm bao định mệnh. Nhưng sau đó – sau đó mọi sự đều có thực. Và cái linh hồn tự do tìm một góc để cư ngụ. Tôi là một cái tôi mà tôi xướng lên. Tôi không biết tôi đang nói về điều gì. Tôi chẳng đang nói về điều gì cả. Tôi không là gì cả. Sau cái chết tôi sẽ mọc lên và gieo rải chính tôi khắp nơi, và người nào đó sẽ gọi tên tôi với tình yêu.
Cái tên tội nghiệp của tôi chính là nơi tôi đang tới.
Và từ đó tôi sẽ trở lại để gọi tên của người tôi yêu và các con tôi. Họ sẽ trả lời tôi. Cuối cùng tôi sẽ có một câu trả lời. Câu trả lời nào? Về tình yêu. Tình yêu: tôi yêu người quá đỗi. Tôi yêu tình yêu. Tình yêu thì màu đỏ. Ghen tuông màu lá cây. Đôi mắt tôi màu lá cây. Nhưng màu lá cây của chúng quá đậm nên trong một bức ảnh chúng trở thành đen. Bí mật của tôi là tôi có đôi mắt màu lá cây mà không ai biết.
Bên ngoài tầm tay của tôi vẫn là tôi. Tôi đang năn nỉ, tôi, kẻ đang cần, kẻ đang cầu xin, kẻ đang khóc lóc, kẻ đang thở than. Nhưng tôi cũng là kẻ đang hát. Kẻ đang nói những chữ. Những chữ tan vào gió? Không hề gì, những cơn gió sẽ mang chúng trở về, và tôi sẽ giành chúng lại cho tôi.
Tôi ở trên mép rìa của cơn gió. Những đỉnh cao lộng gió gọi tôi. Tôi đi, tôi là phù thuỷ. Và tôi hoán chuyển chính tôi.
Ôi chó, linh hồn ngươi đi đâu? Có phải nó ở trên mép rìa của thân xác ngươi? Ta đang ở trên mép rìa của thân xác ta. Và ta đang dần dần tan biến.
Tôi đang nói gì? Tôi đang nói tình yêu. Và trên mép rìa của tình yêu – chúng ta đứng đó.
Dịch theo bản Anh văn: “That’s Where I’m Going”, trong Clarice Lispector, Soulstorm, trans. Alexis Levitin, intr. Grace Paley (New York: New Directions Books, 1989) 146-147.
Source: tienve.org
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
thach.michelia@gmail.com