Mấy ngày trước tôi
có nhận được tập truyện của một anh bạn không quen gửi tặng qua một bạn trẻ,
tác giả Vũ Thành Sơn (VTS) với tác phẩm: Em
có hay trời buồn trời đổ mưa đó không? Đó là tên một bài hát của nhạc sĩ Trần
Thiện Thanh có từ trước năm 1975, có lẽ VTS thấu cảm được một điều gì đó trong
ca từ cùng giai điệu nên đã lấy tên bài hát làm tựa đề cho tập truyện của mình.
Cũng có thể đó chỉ là sự trùng hợp tình cờ hoặc thoáng đồng điệu vu vơ về một
ám ảnh nào đó, để tìm về thời gian đã mất chỉ còn lờ mờ trong kí ức nhạt nhòa
nhân ảnh trần gian! Bài hát này với tôi cũng hòa lẫn với nhiều bài hát khác
trong dòng nhạc Bolero tưởng như đã trôi xuôi, bỗng dưng VTS gợi lại để cùng
ngược nguồn tìm về khung trời dĩ vãng có mưa và buồn. Cảm ơn anh đã nhắc nhớ
tôi rằng mình vẫn còn tuổi trẻ cho dù ngày tháng đó đã đi qua, nhưng sẽ vẫn mãi
còn nếu chúng ta còn biết nâng niu trân trọng để thấy rằng chẳng có gì mất đi
cũng chẳng có gì tồn tại mãi…
Tên của anh làm tôi
nhớ đến nhạc sĩ Vũ Thành An với những Bài không tên diệu vợi, bởi không tên mà
có tên đi vào lòng người nhẹ nhàng mà sâu thẳm! Nỗi buồn ấy không lẫn vào ai mà
chỉ nghe tiếng nấc nghẹn ngào không một tiếng vang âm vọng, không đau xé lòng
người mà chỉ nghe tâm hồn tê dại không biết mình đang mơ hay tỉnh nơi cuộc đời
chẳng biết thực hư thể nào? Bài không tên số 8 hát rằng: Ngày sau và ngàn năm sau nữa, có buồn mà ngỡ chưa bao giờ bằng hôm nay.
Ừ, chỉ có hôm nay mới đáng sống và cần sống, hôm qua ngày mai mốt nọ chỉ là cái
bóng của thực tại nên có buồn nữa thì hẵng hay may rủi… Còn em có nghe trời
buồn hoặc tôi buồn hay không thì tôi đoan chắc là không viết bông, bởi đơn giản
là em không có thời gian và không gian để kiểm nghiệm nỗi buồn của người khác
trong khi chưa biết mình đang vui hay buồn. Chưa nói đến trông em có vẻ buồn
nhưng tâm trạng bên trong lại đang vui, có vẻ vui nhưng lại đang buồn rười rượi
như sắp tan nát cõi lòng. Trời buồn nên mưa nắng thất thường, còn em buồn thì
có hát ngàn bài hay viết trường thiên tiểu thuyết lâm ly bi đát cũng chỉ để
giải buồn làm vui!
Mà sao trời lại phải buồn nhỉ trong khi
trời có đủ quyền năng mà loài người không thể, có chăng trời buồn chỉ để vỗ về
xoa dịu em, rằng ngay cả trời cũng buồn nên phải đổ mưa?! Nên chăng em có buồn
thì cứ em cứ thoải mái vô tư đổ lệ để phỉnh phờ mấy gã đàn ông tôn thờ tình yêu
như TTT, như VTA như VTS và nhiều nghệ sĩ không được định hướng trong đó có
tôi? Còn thế nào là buồn thì không ai định nghĩa được, cùng lắm khi buồn quá
thì ngán ngẫm thốt lên: Buồn ơi chào mi để xua đuổi nỗi buồn. Đôi khi thấy buồn
mà không biết lý do vì sao, có khi chỉ là cái cớ để làm mấy câu thơ: Hôm nay trời nhẹ lên cao/ Tôi buồn chẳng
hiểu vì sao tôi buồn. Ngẫm ra con người nhiều khi lếu láo quá, muốn làm mấy
câu thơ thôi lại lôi ông trời ra oán trách vì hôm nay trời không một gợn mây
nên thi nhân cảm thấy cô đơn giữa trời cao đất rộng thế mà chẳng có em. Chỉ
muốn ru em ngủ thôi cũng vịn đến ông trời và làm phiền đến cả con nhện với bầy
chim, một cơn mộng chẳng bình thường chút nào cũng chỉ để phục vụ em. Thế mà em
chẳng cảm thông cũng chẳng mảy may động lòng, cứ gào thét bình đẳng bình quyền
chưa đủ còn bất bình đòi làm con ngựa trời nuốt chửng cánh mày râu sau khi đã
hoàn thành xong nghĩa vụ làm người! Cần phải đề cao cảnh giác những luận điệu
tuyên truyền xuyên tạc của giới chị em mà ngày nay người ta gọi là âm mưu thủ
đoạn của thế lực thù địch, đừng có nghe những gì chị em nói mà hãy nhìn kĩ
những gì chị em làm kẻo chết không kịp ngáp. Còn ai muốn nghe những lời mật
ngọt chết ruồi của ẻm thì cứ làm thơ viết nhạc ngợi ca, đàn ông chúng ta là nạn
nhân nhưng lúc nào cũng là bị cáo trước vành móng ngựa trời. Cùng lắm thì lảm
nhảm: Chiều chủ nhật buồn còn ai còn ai…
Buồn thì muôn hình vạn trạng chợt đến rồi
đi lúc nào chẳng ai hay, chỉ mình ta ở lại để vẩn vơ tiếc nuối vì đã trót buồn!
Đôi khi buồn quá hóa rầu sầu quá hóa tủi, lại chẳng biết phiền toái ở đâu đó
đến quấy rầy chẳng rõ nguyên do nên sinh ra phiền muộn khôn nguôi. May mà còn
có ông trời cũng biết buồn để đổ mưa, chớ loài người dại khờ này cứ buồn buồn
chẳng ra tích sự gì thì vô duyên quá! Nhưng chính mưa lại chính là thủ phạm của
nỗi buồn để em có hay trời buồn trời đổ mưa đó không? Không hiểu tại sao phụ nữ
lại thích mưa nên nỗi Đức Huy phải viết Đường xa ướt mưa để níu chân em ở lại,
Nguyễn Tất Nhiên phải khổ sở Đưa em về dưới mưa cho dù biết rằng: Nói năng chi
cũng thừa! Mưa thì có mưa phùn lạnh lẽo mưa rào lê thê, lại có lúc mưa to gió
lớn sấm rền sét nổ gào thét chẳng khác gì tiếng rống của sư tử Hà Đông. Cho nên
Trịnh Công Sơn chỉ thích Mưa hồng cho phụ nữ có vẻ dịu dàng hơn, có Nắng thủy
tinh trong màu mắt em hoen mi ngấn lệ cho chí nam nhi khỏi phải thẹn lòng! Cứ Ừ thôi em về, chiều mưa giông tới… cho
an toàn xa lộ và tiện lợi khi vào ngõ hẻm, dọn đường cao tốc cho phụ nữ sải
bước thênh thang. Mặc cho Mưa vẫn hay mưa trên tầng tháp cổ, dài tay em mấy
thuở mắt xanh xao. Mưa là môi trường thuận lợi đối với phụ nữ nhưng lại bất lợi
đối với đàn ông, càng nguy hiểm hơn đối với những ai chân chồn gối mỏi! Ngay cả
ông lão chăn dê như Tô Vũ cũng ráng lên gân Em
đến thăm anh một chiều mưa để Anh ước mơ một ngày thiếu nắng, em đến thăm quên
niềm cay đắng và quên… đường về. Cũng không biết anh hay em quên niềm cay
đắng và quên đường về, cứ hát khi thấy trời buồn sắp đổ mưa để phòng thân và
cần thiết phải biết bỏ của chạy lấy người! Buồn nên có mưa cũng như mưa quá nên
buồn như luôn song hành đối ngẫu, cho nên phải biết mơ để hóa giải cũng là một
lối thoát hợp lý, nhưng cần có mùa thu đồng hành để nghe lá rụng thay vì mưa
rơi. Đoàn Chuẩn – Từ Linh đã viết bài Thu quyến rũ để an ủi những kẻ sa cơ lỡ
vận rằng: Màu áo xanh là màu anh trót
yêu, người mơ không đến bao giờ! Biết thế nhưng vẫn cứ mơ vì hình như cuộc
đời này là không có thật, có thật hay không thì vẫn cứ mơ bởi Đố ai năm ngủ
không mơ? Có một bài hát tôi nhớ lời nhưng không nhớ tên: Khi biết yêu thì mơ
mộng nhiều, mơ ngàn xưa nối lại ngàn sau… Yêu mới chính là thủ phạm mà chúng ta
đang truy nã, rất tiếc loài người cũng không ai hiểu yêu là gì?! Nó ẩn nấp sau
ông trời buồn, trong cơn mưa và xen kẻ lờ mờ những giấc mơ vô định. Có mơ thì
cũng nên mơ cho đến nơi đến chốn, cứ vớ vẩn mơ gặp bác hai chú ba thì lãng phí
quá chẳng bõ công! Tôi thì luôn rủi ro toàn gặp những cơn ác mộng dị thường,
ngay quyền được mơ thôi cũng đã thôi rồi…
Một vài
cảm hứng từ quà tặng cuộc sống của Vũ Thành Sơn, văn chương để nâng bổng tâm
hồn thăng hoa cùng thanh lọc cơ thể nhẹ nhàng hơn nơi trần gian bụi bặm này.
Nhân đây tôi cũng nói lời cảm ơn đến Chế Trâm và vài bạn trẻ đã tặng tôi thơ và
sách, một việc tôi cho là khác thường bởi hôm nay không còn ai mặn mà trong
việc đọc và viết nữa! Có lẽ tôi vẫn còn yêu đời, yêu người và yêu những con
chữ… Ngày đó tôi vẫn còn độc thoại với chính mình trong lặng thầm, với cả những
ai tôi chưa quen hoặc đã lãng quên!
Hamutanran
1/2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
thach.michelia@gmail.com