Kate qua vừa nặng, vừa nhẹ, nửa vui nửa buồn… Cứ quẳng gánh lo đi mà vui
sống, buồn quá mà làm chi! Nhẹ quá thì bay, nặng quá thì không đi nổi… Hay
không bằng hên, mà cuộc đời không cứ hên mãi được nếu ta không có một chút hay
thì sự rủi may luôn phó mặc cho số mệnh cuộc đời. Mấy ngày rày ở nhà Tuệ Nguyên
quận 9 xem Akei làm xiếc, cứ nước vào đường trên là tè ra đường dưới theo lẽ tự
nhiên, theo luật tuần hoàn, theo nguyên lí bình thông nhau, theo phản xạ có điều
kiện của Paplov. Cũng giống như mấy thằng đàn ông, mấy con đàn bà cứ uống rượu
bia vào thì đến lúc nào đó ắt phải tè ra, chỉ khác nhau tư thế đứng hoặc ngồi,
xung phong hoặc miễn cưỡng… Ngẫm lại trẻ con người lớn cũng đều giống nhau, đàn
ông đàn bà cũng cùng một giuộc, cá mè một lứa chẳng ai hơn kém ai. Đấu tranh
đòi nữ quyền, nam quyền, vô hình quyền làm gì cho mệt! Mấy tay đàn ông Chàm tệ
quá, hễ gặp nhau là xáp vào cụng li bất kể trời nắng hay mưa, bão bùng sấm
chớp. Trời đánh tránh bữa nhậu nên cứ uống vô tư, nên cần kiệm liêm chính chí
công vô tư mà uống thì phần thắng ắt về ta, cuộc nhậu chắc chắn sẽ thành công
mỹ mãn. Nghe kể rằng Chàm mất nước là do uống rượu, giặc đến nơi mà cuộc nhậu
chưa thể kết thúc nên thà chịu chết còn hơn chưa hoàn thành nhiệm vụ uống rượu.
Nên mới nói thà cắt cổ còn hơn đổ rượu! Chỉ tội bé Hiền gầy gò ốm yếu thế cứ
trố mắt nhìn mấy thằng uống rượu mà chẳng thể hiểu nổi lí do cùng động cơ nào
thúc đẩy. Đó chỉ là diễn biến hòa bình chứ không có bất kì âm mưu nào của thế
lực thù địch nhằm chống phá nhà nước hoặc lật đổ chính quyền tà quyền nữ quyền
chi mô rứa! Nghe nói Tập Cận Bình Viễn Bình chi đó ở tuốt sao Diêm Vương vi
hành thăm nước nam để hà hơi tiếp sức chất xám chất đen gì đó không rõ lắm. Thế
mà dân ngu khu đen mình không hiểu tính nhân văn sâu sắc cao cả như núi Thái
Sơn nên hùa nhau xuống đường biểu tình là quá sai với đường lối chính sách có
từ bốn ngàn năm trong gia tài của mẹ. Có mấy ông Tây ba lô rủ đi xuống đường
vui lắm nhưng tụi này kiếu vì bận uống rượu, chờ uống xong hẵng đi thì giờ đó
đã quắc cần câu cho chó ăn chè không lết nổi! Lờ mờ quá vớ phải tập truyện ngắn
của Nguyễn Huy Thiệp đọc giải rượu ru giấc ngủ lại ọc sữa. Tay
này viết sâu cay chua chát quá e là không ngủ được, chỗ nào cũng thấy cứt, vứt,
nứt, sứt, bứt, rứt… hóa ra dân mình ai ai cũng cứt đáng vứt như nhau. Hơn thua
nhau mà làm chi!
Hôm qua đi thăm quán Maily ở Tân Phú, xa ghê! Sài Gòn này đi đâu cũng
xa, tuy xa mà gần tuy gần mà xa nếu không đến. Tội nghiệp con bé vất vả lao
đao, long đong lận đận. Chẳng ai muốn rời xa mái ấm gia đình, làng xóm quê
hương thân thương yêu dấu. Chỉ vì miếng cơm mảnh áo không mọc nổi nơi chốn quê
nhà! Chúc Maily kiếm được những gì cần tìm, cũng mong anh em bạn bè thân hữu
quá giang quán nâng chén rượu nhạt sưởi ấm tình đồng hương đồng lương đồng chí
đồng bào. Vui! Giữa chốn thị thành hoa lệ này mà mấy thằng Chàm hiên ngang cụng
li gắp mồi quá khí thế còn hơn đánh giặc. Đâu còn gì để mất phải không các
chiến hữu thất trận, cứ hào hứng chơi khi còn có thể bởi Chàm mình làm thì như
chơi mà chơi thì quá thiệt! Quen thêm Nín, cái tên thôi cũng giam hãm một cuộc
đời nhưng không thể tù đọng cuộc chơi. Anh em gặp nhau thì xin nghỉ quách một
buổi xung trận một cách hào hùng kiêu bạc. Đâu phải lúc nào cũng ở bên nhau thế
này nơi Maily quán giữa trần thế mịt mù bụi bặm?! Ừ cứ vui vì không thể cứ mãi
buồn. Thế nhé những Nín, Trí, Nguyên, Giám, Gia, Tuân, Soạn… và cả chủ quán Maily. Ngày mai mặt trời rồi
sẽ mọc, hãy dang tay đón vài tia nắng sớm làm tin.
Chiều qua về Bình Dương mà lòng vời vợi nỗi nhớ mơ hồ! Ái đi dạy chưa
về, cũng vì kiếm miếng cơm. Thôi thì hai chú cháu lai rai, hồi sáng ở quán
Maily lúc đầu uống rượu sau chơi bia. Nay lại uống rượu, ừ tới đâu hay tới đó!
Bữa hổm ở quận 9, vợ chồng Nguyên làm con gà bồi dưỡng chú Trà nó bởi mấy ngày
rày chỉ uống quên ăn nên suy dinh dưỡng nặng. Lúc đầu chiếu theo luật pháp và
hiến pháp thì mỗi người chỉ được quyền chơi ba lon, chủ yếu để ăn và nói. Ba
lon xong thấy ngứa ngáy quá nên bổ sung thêm mỗi người sáu lon đủ chín cho hên.,
không biết tăng gia mấy lượt thành ra xui quá là xui. Tô cháo gà ban sáng ăn
vào lúc 11 giờ trưa đòi chia tay hoàng hôn nôn ra vào lúc 10 giờ đêm để đánh
dấu buổi nhậu thành công tốt đẹp. Đời người rồi cũng qua, có hối tiếc cũng
chẳng được gì! Ái đi dạy về, nghĩa vụ làm người tạm xong đến phiên nghĩa vụ làm
Chàm. Hai chú cháu đi taxi qua nhà Ái thể hiện tình đoàn kết sống chết có nhau,
nửa hồn thương đau còn nửa hồn tê điếng. Mồi mè dọn sẵn, bia bọt bật nắp tưng
bừng hoa lá tơi bời…
- Cei thấy tụi con khổ quá, có nhà mà như không nhà, có vợ mà như không
vợ, có nước mà như không nước, tình có như không…
- Còn biết làm thế nào được cei, thế này vẫn còn may, thế này vẫn còn
hay, thế này vẫn còn say…
- Ừ mấy thằng đàn ông mình thế mà hay, thế mà may, thế mà say. Còn phụ
nữ họ thua thiệt nhiều thứ. Hồi sáng ở quán Maily vui mà buồn, buồn mà vui.
Chẳng biết thế nào là thế nào?! Mai cei về.
- Nếu thấy buồn thì cei cứ ở chơi, thấy vui thì cei về. Tụi con sẵn sàng
tiếp chiêu bất cứ lúc nào cei hứng.
- Cảm ơn tụi con nhiều nhiều. Cei chẳng biết thế nào là vui hay buồn,
hứng hay không hứng. Thôi dzô 101%!
Sài Gòn, tháng 11/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
thach.michelia@gmail.com