Chẳng thể trách móc nhau được
chúng ta đã quá buồn
nỗi buồn nằm dọc thế kỉ
nỗi buồn rơi vung vãi trên mảnh đất
cha ông
từng ngày lớn dậy
trở thành kí ức xanh rờn
ta ước lượng tương lai trong một
đêm mất ngủ
Chẳng thể trách móc nhau được
nỗi buồn quá hạn
vẫn nằm ì trong dòng máu kiêu
hãnh
ta bước từng ngày trên quê hương
nhìn những đền tháp đổi màu
nhìn dòng người nghẹn mạch ở ngã
tư đường
trở lại là con đường ta chọn
nỗi buồn vẫn dai dẳng
Chẳng thể trách móc nhau được
chúng ta gầy mòn với những di sản
để lại
nỗi buồn vươn tay
quanh những hàng rào
quanh những bước đường tha hương
con phố và những ngõ hẻm
ta chợt tìm thấy ta
từ những nỗi buồn không tên
nở nụ cười lạc trên đôi môi đã
thôi mở.
Baigaon, 11.2014
Chẳng thể trách móc nhau được
Trả lờiXóa