16 thg 10, 2013

KÍ ỨC CỦA ĐẤT


(7).
có những nơi chốn
viên đá, nấm đất chỉ dùng để ném vào nhau
để thỏa cơn sân-si-hận của lòng người
với đất đá chúng tôi không ném vào ai
và chẳng ném đi đâu cả
trên xứ sở nơi chúng tôi sống
chúng tôi xây lên kí ức của đất
 
*
bởi cuộc đời là một chuyến đi
mỗi ngày tôi đặt niềm tin vào một tảng đá
tôi chọn nơi chốn
và chất lên đó
từng ngày, từng ngày
dựng lên đền thờ riêng cho niềm tin đời mình
bởi cuộc đời là một chuyến đi
mỗi ngày tôi chọn cho mình từng lời nguyện cầu
áp nhẹ người vào đất
tôi khấn gọi những vị thánh xưa
để kí thác hồn mình
bởi cuộc đời là một chuyến đi
tôi đi thẳng
hướng vào lòng đất mẹ
nơi một tảng đá mọc lên như linga.

(12).
mảnh đất mi đang sống
lý giải cho thân phận của mi
– nỗi muộn phiền không sao tả siết
mi sống trong kí ức của đền tháp
kí ức rơi rụng như từng viên gạch
mi sống trong kí ức của đất
từng hạt bụi tạo tác hình hài mi
và mi,
kẻ trôi nổi giữa đất và tháp
kẻ chìm đắm trong câu chuyện bà kể
kẻ lạc vào rừng hoa ông trồng
mi lớn dậy
mi nghe những tiếng ồn của tuổi dậy thì
mi chạy theo tiếng gọi của những thiếu nữ
mi nghe tiếng trống ginăng
mi nghe tiếng réo kèn saranai
khổ sở với đời sống ma thuật
mi nghe tiếng lục lạc của bầy bò
theo bước chân con bò cái đầu đàn
mi uống hớp nước còn đọng dưới dấu chân
giải cơn mê hoặc
mi nghe tiếng ồn của đồng loài mình
tâm trí mi động đậy
khuôn mặt mi méo mó
giọng nói mi lạc điệu
mi quay đi nhìn mặt đất
tư lự
giờ,
mi chỉ nghe được những tiếng thầm thì của tuổi xế chiều
tiếng kanhi cựa cọ
tiếng trống cái vang dội
tiếng thở của đất mẹ
tiếng rụng của hoa
- hú lên một tiếng
mi buông tiếng thở dài để trấn an
trước khi ngọn lửa thiêng gột rửa mi.
biên hòa, tháng 2/2013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

thach.michelia@gmail.com