14 thg 5, 2013

Chùm Truyện Cực Ngắn




Theo cách đó tôi bị giam giữ

tưởng nhớ F. Kafka

Ngày 20.10.20... Tôi nhớ như in là tôi đã gửi một bức thư đến đúng một địa chỉ R, một người tên F ở thành phố X.

Ba ngày sau, một đội thanh tra mặc thường phục đột nhập vào nhà tôi lục tung, khám xét tất cả. Họ tiến về phía tôi, bắt tôi ngồi xuống và nhìn chằm chằm vào đôi mắt tôi. Họ buộc tôi phải trả lời vài câu hỏi. Trước khi hỏi, họ cho tôi biết thư tôi gửi đến người ở địa chỉ R đã bị thất lạc, còn người tên F bị mất tích, địa chỉ và cả thành phố X thì bị nuốt chửng bởi một bàn tay có ma lực nào đó. Họ thẩm vấn tôi, anh có liên quan gì đến người tên F? Tại sao anh lại biết địa chỉ R và tên thành phố X? Và, nội dung bức thư anh viết là gì? Tôi chỉ ấp ớ. Điều này khiến họ càng có cớ nhìn sâu vào đôi mắt tôi. Họ đe doạ sẽ kết án tôi đồng loã với tất cả những gì đã thất lạc và mất tích. Họ phán rằng tôi là kẻ có mưu đồ làm thế giới biến mất. Theo cách đó, họ giam giữ tôi trong chính căn nhà của tôi. Kể từ đó, những thư từ gửi cho tôi — ghi đúng cả tên tôi và địa chỉ tôi đang ở — đều nằm trong tay họ.




Theo cách đó tôi bị chết

Hẳn nhiên là bọn hắn được thoát thai từ những xung luồng cảm xúc, và kí sinh ở các dòng mật mã bằng cái vòi. Ngoài ra, bọn hắn không bám víu vào đâu được nữa. Nhưng người ta đã cắt tỉa cái vòi — thứ duy nhất nuôi sống bọn hắn. Chẳng biết vì sao mà tôi lại lần theo những dấu vết, gom bọn hắn về treo lên bốn bức tường đếm xoay vòng 1,2,3... rồi …,3,2,1. Điều mà tôi không hình dung nổi là mình đang bị giam giữ trong bốn bức tường đó với đội quân hấp hối, đội quân xác chết đang canh gác từ lúc nào chẳng hay. Thoát, tôi cố thoát. Một mặt tôi gào thét lên để kêu cứu, nhưng không phải cho tôi mà là để cứu những kẻ đã chết. Mặt khác tôi âm thầm bóp cổ những tên còn đang hấp hối.

Khi những lực lượng cấp cứu đến, chỉ còn một tên sống sót. Hắn khai báo rằng tất cả đều đã chết, kể cả tôi.



Theo cách đó tôi bị ném vào danh sách

Họ đứng thành một chuỗi dài chỉ với mỗi nhiệm vụ là đếm xác chết. Và tôi là người nằm trong số đếm kế tiếp. Con số dành cho tôi được mã hoá bằng dấu X. Khi chỉ ngón trỏ về phía tôi thì họ phát hiện tôi đang hấp hối. Để tránh tình trạng trì trễ họ chuyển tôi vào một căn phòng kín. Ở đây chỉ có một cánh cửa để ra vào. Họ tiến hành đo đếm hơi thở, nhịp tim và cả khả năng phân giải hệ thần kinh của tôi. Tôi im lặng về điều đó. Họ xì xào với nhau: “Bằng mọi cách phải cứu được nó.”

Sau đó, họ cho tôi uống một chất màu đỏ như máu và ăn toàn miếng thịt được cắt rạch ra từ cơ bắp của những người đã chết. Trước khi dùng được những thứ như thế họ bắt tôi phải học cách tự nuốt lưỡi và nghiến nát hàm răng mình. Lúc đầu tôi phải tập tành nhai nuốt những con mắt của trẻ em, sau này mới gặm nhấm nổi cái đầu của những con người lớn hơn. Mọi cách thể hiện đều khiến tôi phải trấn áp mình lại bằng cách không nôn mửa. Nhưng thường thì thế này, vào lúc nửa đêm tôi thấy những con người vọt ra từ cổ họng tôi tụ tập lại ở trong phòng rất đông. Nhưng đêm nay, họ có đủ số người vẫy tay chào tôi rồi đẩy cửa bước ra khỏi phòng.

Tôi nghe ngóng được có tiếng ồn bên ngoài, họ đang huyên thuyên với thế lực nào đó, rằng: “Tôi đã chết. - Ở trong phòng tôi chỉ có một xác chết. Cái xác chết của tôi là dấu hiệu tốt nhất để họ lấp vào lỗ hổng của bảng danh sách.” Khi hình dung ra việc họ sắp ném cái xác của tôi vào lỗ hổng, tôi bật dậy chạy ùa ra ngoài – với tốc độ đủ làm tôi té nhào vào bảng danh sách.


Sài gòn, 2007-2008

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

thach.michelia@gmail.com