Ariya Glơng Anak (vô danh Chàm)
Nhìn trước ngoảnh sau còn ai đâu
Gia sản để lại nhiều, cất nơi nào cho an
Phan Rang, Phan Rí, Lòng Sông,
Phú Hài đâu là con đường?
Quyết nhai sắt cho vỡ tan, hai hàm răng ta vỡ nát
Đất nước tội chi mà chưa được cứu thoát
Đã dâng chuộc khắp sứ nào khác, còn vướng mắc nơi đâu?
Đến năm ngọ người sẽ ban giao
Lửa thiêng cháy xóm thôn làm u ám rủ buồn
Đã bao lần đứng ngống chẳng thấy tàu nào từ phía trời đông
Muốn uống khô nước đại dương cho người đi trở lại
Tháng bảy, đức vua kịp về tới
Ba vị quan cùng đến, ấy đất Kawei
Ba tiếng sấm vang to làm chột dạ này
Mặt đất cũng lung lay, triều đình cũng rúng động
Giữ gốc, lưu lấy thân dù có ngắt ngọn
Khoanh vùng cho rễ được sống, kẻo phí giống dân người
Phân chức quan trấn giữ đất Panduranga
Họ có vây ta khắp bến bờ là để giữ nòi giống cho mình
Sấm vang động, biển dậy sóng, rừng ngả nghiêng
Anh chẳng kể gì em, chú không nhìn nhận cháu
Thấy hận thù mà lòng ta vui thú
Đạo đức đã thất tán, người đã lấy đi ngay ban đầu
Bốn nước được phái đến cho hay
Vun điều dữ lại một nơi, như ta phả đất đá cho bằng
Dữ trước, lành sau mới được trường tồn
Uống nước biển với xây ngăn nước sông thì không ai có thể hại
Đạo của cây thì thân ở đâu thì rụng lá nơi ấy
Ví có bay rụng nơi khác chăng, đấy là mình tự hại mình
Tội lỗi vướng vào thì tìm ai mà gặp?
Có nhắn bảo ai trước, mới biết đường chạy đi náu thân
Có cho nhiều, bảo là ít chẳng đủ ăn
Cứng đến đâu cũng bảo là mềm, no thế nào cũng cho rằng đói
Tâm hồn ta không còn đâu tầm quý phái
Phường giá túi áo cơm đâu khỏi để bị người mua chuộc
Ăn thịt, nhả xương cho kỳ hết
Cất giữ thì thiêu mất, uổng hao của cải người
Nên cái bí mật linh thiêng cũng lộ bày
Mọi bến bề đều bị bao vây, ta còn chạy náu xứ nào
Mạnh trên đời voi trước, trâu sau
Cậy sức mà bước mau để mệt phờ trong chốc lát
Sống trên đời như đi trên nền đất trơn trợt
Xây xẩm trong cơn lốc, dưới kia: hố thẳm với mội ngầm
Đất nước đắm chìm lại như thể muốn thịnh hưng
Như than lửa lại muốn cháy bùng
Lúc này ta có thể nói thể được chăng?
Nỗi đắng cay xưa, hãy giắng nhịn nhường
Người có bảo rằng ngon, vì người mong làm cho hả dạ
Bài học ngày xưa, người mang đi giấu cả
Mình có giận hờn chia rẽ, người ban phúc ấy cho mình
Kêu cứu trưa ngày hay giữa đêm tăm
Khao khát lắm thời xa xưa, ta oán trách ai kia
Ham bánh ngon, đã vội lấy mặn mà vứt nhạt đi
Nhớ sóng vỗ thời xa xưa, từng lên tiếng khen rằng khá
Tháng mười năm ngọ rồi sẽ có
Đốt đập làm cháy đá, lửa vò đến từ đất Churu
Thân phận ta ra sao có ai biết đâu
Thế giới rồi hiểu thế nào, sử sách ta không chép?
Bắt kiến lên voi đi tìm học
Bắt chó cho được, cưỡi cọp đi săn
Bắt Chuột leo lưng Trĩ kiếm thuyền buồm
Lấy Chén bạc làm bàn cho chú Cóc ngồi lấy oai
Từ Xribanưy dân mình đi lưu lạc khắp nơi
Nhiều bóng tối, ít ánh ngày nơi đất quê hương
Đám mây mù chợt kéo nhanh sang
Dám dập tắt lửa thiêng nơi đất thánh Panduranga này
Tội cho cả một dòng tộc trên đời
Tre, mây hay lá cây, vua gỗ hay thánh thần
Mọi vật thể đều biểu hiện cho ta hay
(Trong lúc) chẳng có ai trên thế giới này đến báo cho cam!
Có trách than cũng tội thân em
Sống an phận chớ gièm, khéo người ta oán
Trên đời này có mưa, có hạn
Có nóng, có lạnh, có nơi gò, trũng sâu
Khó thay lành trước, dữ sau
Lắm cương cứng, ít ôn nhu, lắm ác tâm, ít thiện lành
Vang ba tiếng sấm trời đông
Đời nay ai dám vội mừng, ta cũng chẳng hi vọng chi
Thấy người trên thuyền rồng trắng đi về
Đậu trong bến cảng kia, ngay đất nước mình
Nhớ thuộc nằm lòng để người còn hỏi han
Chuyện xưa như thế này, cả thế giới đến đều nhớ ghi
Tốt, xấu một lần cũng thế thôi mà
Đừng nghĩ quá nhiều khê, mọi việc đều sẽ bị công bố
Cây bao đời nay khô lại vừa nứt lá
Ai không tin thì nói cho thỏa, lời ấy mới tốt lành
Gái trai, lớn bé, ta mình
Nói sao cho dịu hiền, chớ chùng lén như ngày xưa
Cho chặt đứt ngàn khúc rồi vun đống bao xấu xa
Lộ nguyên cái khôn – khờ, khi mọi thứ đã chia phân
Dẫu sao thì đã từng kêu cứu người trần gian
Lúc nào cũng không quên, gái trai ai cũng nhắc
Thù hằn đâu đã hiện rành rành trước mặt
Có người bảo cho mới hiểu được, chớ lớn lối xem khinh
Sống ở đời nên biết nể kiêng
Đừng chửi cho hả lòng mình, biết vừa phải cân phân
Đừng thấy bánh trái ngon mà ăn tham
Đầy bụng cứng căng, mửa ra hốt sao đành
Chớ học thói thất đức, ác tâm
Người đời có ai thập toàn, bao lạnh nhạt hãy cho qua
Học tập lời chân tình nhé, em ta
Tốt giữ xấu ngừa, tránh điều giữ về sau
Thánh linh dù có bao phép mầu
Có bảo ban gì đâu, để thiện ác cho mình
Trên đời, cái tứ sự đó em
Làm không xong nó hại mình, bởi chẳng hiểu cho thông
Trời sinh một bộ sườn có bảy khúc xương
Đấng tạo hóa khéo thương, ban đủ cay đắng mặn nồng
Kìa, ngọn lửa thiêng đang cháy bùng
Tàu thuyền to như muốn đổ chìm, muốn hút cạn cả đại dương
Người đang vây bọc ta khắp tứ phương
Mong tát cạn nước đại dương thì bí mật không lộ bày
Ít lành tốt, lắm tàn hư trên thế giới này
Ỷ lại bởi da dày, ngốc nghếch mới tham ăn
Xứ ta lắm xấu ác với thù hằn
Chẳng thấy đâu phúc lành, biệt tích cả tuổi tên
Sống cùng họ chăng, như ta trời đã sinh nhầm
Lòng có giận cũng chẳng thể nói năng, cái ác sẵn đến với mình
Cho nên ra trái rồi bỏ mặc héo tàn
Dành lại phần cho mình, chẳng hiểu từ đâu tội lỗi
Cát trắng nơi biển bờ, người xưa nói
Đừng chùng lén người vội, nên hòa ái nhịn nhường
Vàng ròng đã rớt giữa đại dương vẫn còn nguyên
Nửa nổi, nửa chìm, chẳng ai hiểu hình kia
Thân ta đâu phải sắt, đá, đồng, chì
Cổ nhân đã truyền về, thì giữ lòng thành, em ơi
Ngồi một mình, một bóng giữa trùng khơi
Giữa biển cả cát bồi, đâu là xứ sở ta?
Còn thu xếp quần áo, lụa tơ
Chất cả đống bên bờ, nào biết gửi cho ai
Nỗi khốn cùng, cái xấu ác có thừa đây
Người ban phát chẳng chừa một ai, e ta trách thiếu phần mình!
Cả dòng tộc trên trần van xin
Thì người tặng cho ta liền, cho thỏa bụng ta ưng
Đến khi ta bảo đã hết thèm
Đã hả hê, đã thỏa tình thì người mới thôi cho
Sống trên đời sao cho thuận, đừng nghe
Lời lươn lẹo, quanh co, tâm giữ sao cho sạch
Day dứt nghĩ suy rồi ghi trong sách
Về một nẻo đường có tứ sự ở trong thân tâm
Thánh linh cùng theo biến hóa làm thiêng
Muốn anh được thỏa lòng, mong em mau lớn khôn
Quê hương dù chỉ một cội nguồn
Bốn vùng bị chia phân cho nát tan xứ sở
Ai người hiểu cho và ghi nhớ
Câu chân thành giắng giữ, sẽ được phước thôi em
Hỗn hào cho hả cái tâm sân
Da thành ngà rồi chăng? Nanh, sừng đâu đã chắc!
Thế đấy! Người bảo ta là thông bác
Chẳng ai nói đụng được, rồi người xa lánh, xoay lưng
Hận thù cũng ở tự tâm sinh
Dính cứng vào mình, chớ có tự đâu xa
Điều này ta muốn nhắc tới các quốc gia
Giận bao nhiêu hãy làm hòa, xấu thế nào cũng nhỏ nhẹ với nhau
Chớ nói năng như kẻ đi trên cầu
Choáng váng rớt xuống sông sâu, giơ tay, ai người cứu vớt?
Thế giới này, thần mặt trời là lớn nhất
Gió cuốn mây về mù mịt, phủ kín mờ đen
Và có gì lớn sánh đại dương
Người đóng thuyền đi trên biển to sóng cả
Người đời trông kia mà xét lành với dữ
Hỗn hào hãy loại bỏ, cầu phước đức đi em
Phải đâu là sắt đá cái châu thân
Bị hủy hoại tan tành, mình từng thấy xưa nay
Ta ghi trong tập thơ này
Mồng mười tháng hai thứ Sáu năm Ất Mùi
Người đồn lửa thiêng đang cháy bùng
Nghe thì chớ, cãi cũng đừng, người dọa dẫm thôi em
Lên lời mà trách tổ tiên
Vạ ở miệng mình, đừng nuối tiếc thở than
Xấu hay lành còn ở đấng toàn năng
Hãy giắng nhịn nhường, ai xúi cũng đừng nghe
Tất cả giống nòi có khác chi
Ngôn ngữ đâu dễ tiêu trừ, nó sinh thành cùng ta
Khốn cùng, đau rát, cay chua
Như lò luyện tội khổng lồ cho phúc đức hóa sinh
Người đời lớn mật to gan
Trở đầu làm thân, ngọn rễ lộn sòng
Quyết phả sao cho tất cả được ngang bằng
Từ xa xưa cho hoàn thành, ta mới chịu an tâm
Thế là ta mở mặt, rộng lòng
Người với ta sống cùng, tốt đẹp như tự xa xưa
Sống trên đời biết người biết ta
Biết nhân nhượng khoan hòa, có ai nỡ oán than
Trên đời có chi lớn hơn dương thần
Đời chửi rủa ngày đêm, có bao giờ người nổi giận
Và có chi hơn chúa sơn lâm ác hiểm
Khắp hang cùng người giăng cạm, sập bẫy chết tươi
Nhìn kia mà suy gẫm hỡi người
Nóng bao nhiêu cũng hãy khoan lời, gièm pha người chỉ hại đến mình
Lầm sai hãy người chất đống dành cho mình
Đời con cháu hậu sinh còng lưng ra gánh chịu
Tội lỗi nằm cùng chăn chiếu
Lời thành nó không chịu, phúc đức lại về ta
Nên người phải diễn giải ra
Ương thiện căn để ngăn ngừa tai họa về sau
Ai hiểu sự đời mới day dứt âu lo
Giữ đạo nghĩa làm đâu, quả phúc cho cháu con
Phận ta may rủi khôn lường
Cõi sống thì vô thường, thấy tận mắt mới hay
Dứt bỏ đi bao loiừ lẽ bướng ngang
Giữ đạo theo lòng thành, may được người thương
Thần tháp đâu đã hết linh thiêng
Cái vả miệng chẳng biết kiêng, vô lễ ngang tàng
Không dưng cả thế giới dâng xin
Như té cây thình lình, chẳng kẻ đỡ nâng
Trên đời lắm vực, nhiều hang
Sẩy ngã chẳng ai nâng cho qua cơn khốn cùng
Viết ra cho hậu thế tỏ tường
Hạt giống người ương trồng để nhớ đức ông cha
Có gặp người côi quả hay kẻ dại khờ
Chớ ghét bỏ, hững hờ, cũng đừng ngang ngược bức hại
Có khác chi thân mình mà mình tự hoại
Thất đức thế nên người mới ngoảnh mặt, chẳng ghi công
Lời chân tình thì tâm khoang dung
(Có thể mới) gặp bao trái ngang, lòng chẳng giận hờn
Dựng thủ đô ở Phan Thiết thì e người công
Nên mới cho cổ họng mình (còn hay mất) là ở đấng chí tôn
Nên người mới làm dấu giữa khoảng không
Bốn phương: ngay dưới chân sao Rua và giữa sao Cày
Cho thơ được tạc vào dạ người đời sau
Dù sự biến cố thế nào, mọi vật vẫn thịnh hưng
Đóng xe, dựng chuồng, nuôi trâu
Cho béo mập, to cao, chở cọc, chuyên rào
Đắp đập khai mương cho thật sâu
Băng rừng rậm, đồi cao, chung lòng chung sức
Đợi khi mưa nguồn kịp xuống
Cày ruộng trồng lúa, cày rẫy trồng ngô
Rồi trồng bí đỏ, khổ qua
ăn qua vụ đông, đợi mùa lúa chín
Dứt tuyệt căm thù tận nơi sâu kín
Tâm ta không ti tiện, cái nhìn sẽ thoáng thông
Dữ - lành được tạo tác ra là để thử lòng
Cái nham hiểm sẽ hiện tiền, mở phơi cho người trần chứng kiến.
(Inrasara dịch từ Ariya Glơng Anak)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
thach.michelia@gmail.com