"Từ
đống tro tàn - lũ ruồi hồi sinh mọc cánh bay."
Tôi
đã chết - mọi người đều xì xào - tất cả nhốn nháo cho việc đi tìm xác tôi để
minh chứng cho điều đó. Họ truy tìm khắp ngõ ngách Palei, chẳng thấy. Họ ùa vào
phố thị tìm kiếm cũng chẳng thấy. Họ đóng thuyền giăng buồm ra khơi, chẳng
thấy. Họ băng rừng, vượt núi chẳng thấy. Về sau, mất một thời gian rất lâu họ
mới phát hiện một xác chết đang nằm lưng chừng quả đồi nhỏ - nơi một buôn làng
Tây Nguyên đã bỏ hoang. Giờ này trên thân xác ấy, những con ruồi đã bu đầy. Xác
chết trông giống một khối đen khổng lồ đang phập phồng - như thể sinh vật ấy
đang hấp hối. Tôi quyết xô đẩy đám đông để xông vào xác minh có phải là mình
không - lũ ruồi bay tản khắp nơi - và tôi bay - mọi người cũng bay.
Thân
thể tôi bây giờ chẳng khác chi một con ruồi. Cùng với đồng loài, tôi bu vào cái
nôi sinh ra tôi - cái nôi đã mục rữa, không hình hài, không màu, không mùi,
không vị. Nhưng đấy lại là bộ phận phát âm - tiếng vang rất lớn - nếu không
nhầm lẫn thì đó là âm vang do những cú đập cánh của cả bầy ruồi khi tranh giành
miếng ăn.
Tôi
sinh ra trong tiếng ồn, cùng với đồng loài lao vào xác mục để tạo tiếng vang -
mỗi lần đập cánh bay như vậy tôi lại mất thăng bằng. Tôi khổ sợ với lốt thân
hiện giờ - có khi tôi chọn cách bò và chỉ bò để giữ mình khỏi chao đảo, khỏi
choáng váng khi nhào lộn trên không. Cho tới khi tôi bò một mình - bò và cố bò
để thoát khỏi cái nôi thối rữa; thoát khỏi đồng loài để vác tấm thân khốn khổ
của mình lê theo. Tôi trườn qua bộ phận còn đang hấp hối, bò qua bộ phận còn
đang động đậy - tất cả chỉ giữ cho toàn thân thăng bằng. Và tôi bay, bay trên
đôi cánh tự do và tấm thân tù đầy; tôi bay, bay qua xác chết bày ngổn ngang với
đồng loài đang cấu xé nhau. Tôi bay qua làng mạc, phố thị, tôi hỏi: có ai ở đây
không? Tất cả đáp lại: chẳng có ai cả. Tôi bay qua rừng núi, tôi hỏi: có ai ở
đây không. Tôi nghe tiếng vọng: chẳng có bóng ai cả. Và cứ thế, tôi bay qua sa
mạc, biển khơi, đám mây mù kiếm tìm một tộc người đã mất tích nhưng chỉ thấy
ruồi và ruồi, ruồi bu mọi nơi, ruồi bay khắp chốn. Địa cầu như một đống rác;
địa cầu như một xác chết - hôi thối và đang mục rữa. Vô vọng, tôi lại bay về
chốn cũ - cũng chỉ thấy ruồi và ruồi - xác chết giờ như một sinh vật khổng lồ
kì dị đen xì vẫn đang phập phồng. Tôi lơ lửng trên không, từ cõi xa xăm tôi
nghe tiếng Damsan rên rỉ - tôi cất cánh bay thẳng về phía mặt trời.
SG, tháng 10/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
thach.michelia@gmail.com