Thung lũng hiu quạnh
Khí trời âm u – sương mù và mây
xám
Những tháp cổ kính hiện lên vài
nét viền kiêu hãnh
Xác chết đang tan rữa từng ngày
Ôi phế tích
Ung nhọt của mối đất
Ngày… tháng… năm
Chỉ có ta một miền nhớ
Đến ngày… tháng… năm
Xa lắc xa lơ – ta quên hẳn đi
mình là ai
Ta mất cảm giác là mình ở đâu
Tương lai hay quá khứ
Ta cứ mơ về miền viễn tưởng
Đất của thánh linh – kinh đô của
những vị thượng cổ
Nhảy cóc qua từng cụm tháp
Ta gọi khe khẽ từng vị thần
Dòng suối cạn mạch
Ta thét tên từng vị thần
Cả dòng sông ngưng thở
Ta hú gọi…
Chỉ có tiếng vọng lại của loài chó
hoang lạc đàn
Khiến ta sống dậy
Giữa chốn thực tại như là một cơn
ác mộng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
thach.michelia@gmail.com