Nhà thơ Đồng Chuông Tử |
VŨ ĐIỆU LẠC
1.
Làm sao chụp lại ánh mắt rưng rưng trong đêm trăng bạc màu
Thu âm những phát súng bằng lời tử hình cuộc tình không phẳng lặng
Linh hồn tan chảy vào đất
Thân thể lạnh cóng cô độc như đời thường nhật
Khi em tách vỏ bỏ đi
Anh thành tượng đá mọc chốn núi cao dưới chân thăm thẳm hố hang
Sức mạnh của em là lời nhẫn tâm bắn nát và ném những mảnh vỡ nhỏ của đá vứt lung tung nơi trường bắn của lòng
Anh hoá nấm đất hoang cho cỏ dại trú ngụ và mong linh hồn mẹ vỗ về ru giấc ngủ
Hát những lời nhớ thương và tha thứ cho con trai.
2.
Không thể bật khóc vì em
Hi sinh tình yêu dài và đẹp của chúng ta chỉ vì tiền
Nhưng anh khóc vì anh
Những câu thơ không đủ sức giữ em ở lại.
3.
Không thích nhìn rõ tất cả lại cũng chẳng chịu mù
Chỉ muốn bắn rụng mặt trời và tắt hết trăng sao
Vì loài người bây giờ rối rắm và phức tạp
Hơn sự trần truồng của ánh sáng
Và tưởng tượng thích hợp cho bóng tối đồng loã.
4.
Mong bình yên trong một giây
Cuộc đời cứ đập vài nhát trong từng phút
Ngốc đầu lên là bị khụy
Mở mắt là bị che
Hát ca phải trong trẻo
Nói năng phải ngọt ngào
Ôi bao nhiêu là nỗi
Nói tóm lại là đau
Em bỏ đi còn mẹ
Mẹ ra đi thì sao?
Con mồ côi hết kiếp
Không ai dìu dắt đâu.
5.
Những ngày bếp lửa nhà ai cũng rộn tiếng cười
Lòng anh ngập trong tiếng nấc
Mùa xuân trở lại cây tha hương rụng lá trơ cành
Anh một chiếc sót lại nửa vàng nửa xanh
6.
Chưa bao giờ nguôi thương nhớ những cuộc tình nhân gian
Những cuộc tình đính hoa hồng lên đôi môi thơm khói trầm
Trong ngôi đền ái ân có tiếng đàn sóng biển và lời gió hát ca reo mừng tình yêu
Ngoài kia thế giới đang mưa có mưa xuống đời ướt hàng cây xanh ướt bóng con người chật chội lo toan ướt linh hồn chim muông phiêu lãng phố xá hoang vu núi rừng
Bao la thế giới đang mưa có mưa đầy lòng rơi vào khoảng trống đền đài có mưa thiên đường từ tâm long lanh long lanh hình hài nụ đời mới đậu
Giá lạnh ôm những vòng tay buốt nhói và ấm áp khoác lên lưng tảng băng hiền hoà
Hờ hững quấn quýt và nồng nàn chua ngoa
Mắt khép tay đan hạt dối gian lên xanh đất lòng
Và thời tiết mọc tràn hoang mang
Khí hậu ngày càng xôn xao rát rạt
Chiêm bao mơ một đời sống khác
Không có loài người như em
7.
Làm sao nguôi thương nhớ cuộc đời rồi qua mau tình nhân gian rất vội phai màu
Phận người từng đàn lênh đênh như sắc tím lềnh bềnh trên sông nước
Cuộc người nhiều lao đao xanh xao hanh hao
Mùa xuân ghé chào bên song cửa hỏi han sức khoẻ hoa mai hoa đào
Mà em hụt hẫng vói sao trên trời
8.
Mùa xuân xin đừng làm mẹ khóc bên giếng nước buổi chiều lanh canh chén đũa
Em hãy trở về cười hát hiền ngoan dưới mái nhà quạnh hiu mắt đỏ đèn khuya
Bếp lửa reo ấm áp linh hồn ngày trở lại và ngoài cao xanh quanh sân cơn gió sưu tầm nỗi buồn cuộc đời
Em về đi về đi và nhớ gửi lời hỏi han loài người
Mùa xuân có gì vui không mùa xuân hãy cười vang lên dắt tay xuống phố rong chơi lên chùa cầu nguyện phước lành tuổi trẻ khấn vái tuổi già sức khoẻ bình an
Sài Gòn có ai ở lại mùa của sự quay về đang vẫy gọi đang mời mọc đang hẹn hò cuộc vui
Làm ơn nếu người ở lại đừng cho tôi nhìn thấy những ánh mắt buồn.
Làm sao chụp lại ánh mắt rưng rưng trong đêm trăng bạc màu
Thu âm những phát súng bằng lời tử hình cuộc tình không phẳng lặng
Linh hồn tan chảy vào đất
Thân thể lạnh cóng cô độc như đời thường nhật
Khi em tách vỏ bỏ đi
Anh thành tượng đá mọc chốn núi cao dưới chân thăm thẳm hố hang
Sức mạnh của em là lời nhẫn tâm bắn nát và ném những mảnh vỡ nhỏ của đá vứt lung tung nơi trường bắn của lòng
Anh hoá nấm đất hoang cho cỏ dại trú ngụ và mong linh hồn mẹ vỗ về ru giấc ngủ
Hát những lời nhớ thương và tha thứ cho con trai.
2.
Không thể bật khóc vì em
Hi sinh tình yêu dài và đẹp của chúng ta chỉ vì tiền
Nhưng anh khóc vì anh
Những câu thơ không đủ sức giữ em ở lại.
3.
Không thích nhìn rõ tất cả lại cũng chẳng chịu mù
Chỉ muốn bắn rụng mặt trời và tắt hết trăng sao
Vì loài người bây giờ rối rắm và phức tạp
Hơn sự trần truồng của ánh sáng
Và tưởng tượng thích hợp cho bóng tối đồng loã.
4.
Mong bình yên trong một giây
Cuộc đời cứ đập vài nhát trong từng phút
Ngốc đầu lên là bị khụy
Mở mắt là bị che
Hát ca phải trong trẻo
Nói năng phải ngọt ngào
Ôi bao nhiêu là nỗi
Nói tóm lại là đau
Em bỏ đi còn mẹ
Mẹ ra đi thì sao?
Con mồ côi hết kiếp
Không ai dìu dắt đâu.
5.
Những ngày bếp lửa nhà ai cũng rộn tiếng cười
Lòng anh ngập trong tiếng nấc
Mùa xuân trở lại cây tha hương rụng lá trơ cành
Anh một chiếc sót lại nửa vàng nửa xanh
6.
Chưa bao giờ nguôi thương nhớ những cuộc tình nhân gian
Những cuộc tình đính hoa hồng lên đôi môi thơm khói trầm
Trong ngôi đền ái ân có tiếng đàn sóng biển và lời gió hát ca reo mừng tình yêu
Ngoài kia thế giới đang mưa có mưa xuống đời ướt hàng cây xanh ướt bóng con người chật chội lo toan ướt linh hồn chim muông phiêu lãng phố xá hoang vu núi rừng
Bao la thế giới đang mưa có mưa đầy lòng rơi vào khoảng trống đền đài có mưa thiên đường từ tâm long lanh long lanh hình hài nụ đời mới đậu
Giá lạnh ôm những vòng tay buốt nhói và ấm áp khoác lên lưng tảng băng hiền hoà
Hờ hững quấn quýt và nồng nàn chua ngoa
Mắt khép tay đan hạt dối gian lên xanh đất lòng
Và thời tiết mọc tràn hoang mang
Khí hậu ngày càng xôn xao rát rạt
Chiêm bao mơ một đời sống khác
Không có loài người như em
7.
Làm sao nguôi thương nhớ cuộc đời rồi qua mau tình nhân gian rất vội phai màu
Phận người từng đàn lênh đênh như sắc tím lềnh bềnh trên sông nước
Cuộc người nhiều lao đao xanh xao hanh hao
Mùa xuân ghé chào bên song cửa hỏi han sức khoẻ hoa mai hoa đào
Mà em hụt hẫng vói sao trên trời
8.
Mùa xuân xin đừng làm mẹ khóc bên giếng nước buổi chiều lanh canh chén đũa
Em hãy trở về cười hát hiền ngoan dưới mái nhà quạnh hiu mắt đỏ đèn khuya
Bếp lửa reo ấm áp linh hồn ngày trở lại và ngoài cao xanh quanh sân cơn gió sưu tầm nỗi buồn cuộc đời
Em về đi về đi và nhớ gửi lời hỏi han loài người
Mùa xuân có gì vui không mùa xuân hãy cười vang lên dắt tay xuống phố rong chơi lên chùa cầu nguyện phước lành tuổi trẻ khấn vái tuổi già sức khoẻ bình an
Sài Gòn có ai ở lại mùa của sự quay về đang vẫy gọi đang mời mọc đang hẹn hò cuộc vui
Làm ơn nếu người ở lại đừng cho tôi nhìn thấy những ánh mắt buồn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
thach.michelia@gmail.com