Gửi N. (8)
“Tiếng sét ái tình – cái
âm của nó có thể ngân mãi bên ta, dù tất cả ngỡ như đã im từ lâu.”
Chắc
anh sẽ không tự vấn về sự khác biệt mà thời-khoảng chia biệt mang lại – khi
trong cơn say và cô quẩn. Như Lec viết: “Con
người ta có thể nhắm mắt trước thực tại nhưng không thể nhắm mắt trước kỉ
niệm.”. Bởi, dòng kí ức vẫn nhấp nhô như cơn sóng giữa miên man
của đời người, giữa những giấc mơ ngột hứng mà ta không thể cưỡng của cuộc-người.
Khi mà những gì ta hướng đến – dù vẫn nằm trong vỏ bọc của ước và muốn vẫn phải
chịu sự đổ vỡ bởi sự phi lý của đời sống và cả, sự vô nghĩa của trò đời mà
ta không thể đứng ngoài dòng chảy. Vẫn biết, thời gian đã làm cho mọi thứ khác
đi – khác rất nhiều, nhiều đến nỗi chúng ta có lần bất chợt nhớ về để rồi vơi
đi. Đôi lúc anh tin, chúng ta đủ khôn lớn để hiểu rằng mọi tượng đài đều có thể lay đổ
trong khoảnh khắc - khoảnh khắc đã làm nên đời sống; khoảnh khắc khiến ta có
thể chối/nhận nhau. Giờ anh cũng chẳng tin ở miền đất hứa, nơi chốn mà anh luôn trân
trọng có thể phẳng lặng mãi nữa – dù anh chưa mường tưởng điều gì sẽ xảy ra nơi
chốn đôi lần anh giẫm chân để lưu dấu vết – chắc em sẽ nghi vấn, “Tại sao lại không thể?” – hay “Đó là chuyện quá vãng rồi – nhắc chi nữa?”,
có thể lắm! Nhưng anh vẫn sợ - sợ mọi giấc mơ tan biến, sợ cái đẹp, cái yên
bình bị xâm phạm, một lần nữa. Anh sợ mọi thứ lại rơi vỡ trong đôi mắt cả tin
còn cố níu-vớt điểm tựu - ở nơi chúng ta. Anh vẫn sợ, dù là tiếng nói xăm soi
của người đời đang thì thầm. Anh sợ, cả những lời nói trìu mến năm xưa vọng về
làm xáo động tới mảnh đất dĩ vãng trong anh.
Thời
gian đã dựng nên mọi rào cản để ta về với “Kỉ niệm” – Và, tới lượt nó, nó tự bào chữa – “Tôi chỉ là thứ vô hình, các bạn quá quan trọng hóa tôi rồi đấy. Đừng
bao giờ tự đánh đồng cái Tâm của bạn với tôi. Tôi hoàn toàn vô nghĩa.” Anh
bất chợt nhận ra rằng, anh đang vin vào cái vô nghĩa – cái luôn nhân danh tình
yêu ở nơi chúng ta. Anh sợ, lại sợ mình bị treo lơ lửng giữa không trung – nơi
đó lạnh nhạt, vô cảm – khiến anh sẽ mất thăng bằng.
Dù
là gì đi nữa, anh vẫn nhớ. Anh nhớ những hình ảnh thân quen rơi vung vãi trên
bậc thềm tuổi thơ. Nhớ về những bóng hình nằm xuống trong thinh lặng; nhớ tiếng
mẹ đánh thức đến lớp mỗi sáng; nhớ tiếng la hét của lũ trẻ nô đùa ngoài sân
vườn sau nhà; nhớ tiếng hót của loài chim sẻ trên mái ngói; nhớ đôi cánh rung
của chú dế đá nhau suốt mùa gặt hái. Anh nhớ cả cái đuôi thằn lằn đứt đang nguẫy
dưới đôi bàn chân chúng ta; nhớ cả tiếng trống cái tang lễ ngân gọi các âm hồn
lơ đãng về bái. Nhớ và nhớ. Đôi mắt và hình dáng lờ mờ của em. Nhưng khi tất cả
đã qua đi, anh còn lại gì! Có lẽ anh sẽ lưỡng lự trước những dấu vết dần phai
nhạt, trước những ý nghĩa đã rơi tan tành. Anh sẽ không bao giờ sống với giấc
mộng đó một lần nữa. Anh đứng đó – Chờ đợi. Anh không dám vin vào thứ gì để đứng mãi
tư thế đó - thế đứng gây trong anh sự ngạc nhiên và thất vọng. Có lẽ anh đã kinh qua sự chia
lìa, mất mát – khi quá khứ là ác mộng, hiện tại là nỗi sợ, và vực thẳm tương
lai. Ở đó không có nước mắt ai rơi, không có những tiếng thì thầm mủi lòng,
không nghi lễ, không lời điếu cho sự tiếc nuối.
Đẩy cửa
Tôi bước qua
Đằng sau là những tiếng
hối
Nhanh…
Nhanh…
Nhanh…
Rất khẽ.
Giữa
buông và níu - anh hoàn toàn ức nghẹn. Tình yêu khiến con người ta cuồng trí,
nó khiến ta mất đi sự thăng bằng vì cố hoàn thiện mình – khi đối diện với sự
chia biệt, nó khiến ta muốn tan biến – ngay cả sự hiện tồn của mình – bởi những
cuộc xâm phạm của thói đời. Những âm thanh, những hình ảnh xoay tròn quanh giác
quan – nó vo vo như tiếng đập cánh của loài muỗi trong đêm tịch mịch – điều đó,
khiến anh sợ hãi, sợ bởi nó gần như mất hút, sợ bởi nó còn khiến anh chơi vơi giữa
hân hoan và đau khổ. Tiếng nói thân quen của em dâng lên và trùm lên anh một
sức nặng: “Hãy quay về phía em!”.
Baigaon, 4.2009
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
thach.michelia@gmail.com