Gửi N. (6)
Quê hương là từ mà tiếng của nó phát lên luôn làm anh khó chịu - bởi mọi
thứ về nó trong tâm trí khiến anh trơ lỳ - anh quyến luyến, anh nuối tiếc, và
cả vẻ rụt rè. Dù là thế - anh vẫn ghen tị với những người luôn nghĩ mình có quê
hương - để quay về, để được đón tiếp, được yêu thương, được tôn trọng. Anh chỉ
trú ở nơi anh - đó là tất cả những gì thực sự thuộc về anh - nơi mà mọi sự đều
rối mù bởi thế sự; nơi mà mọi sự đều trôi lênh đênh trên bề mặt cuộc sống - có
nguy cơ tan biến, nuốt chửng trong mối lo thường nhật. Anh vô định, anh không
giữ được sự thăng bằng - dù cố giắng đi đứng và nghỉ ngơi theo cách mà người
đời đã răn dạy.
Về sự xa cách và
khoảng trôi - anh muốn thương lượng với loài người về giờ giấc và không gian sống -
thương lượng để giải nhiệt cơn bức bối trong anh - bởi sự hiểu biết về trách
nhiệm và quyền lợi; bởi những bài học vỡ lòng - anh xoa thời gian để làm lành
với chính mình - mà sự mất mát và cõi cô đơn là khoảng không hụt hẫng. Hôm nay, anh đã để
nỗi buồn phiền tràn trên ly rượu - anh luôn lách anh khỏi ánh mắt tha nhân bằng
chính trò chơi mà anh bày ra, chính cốt chuyện mà anh muốn họ cuốn vào - cuốn
vào để họ lơ đãng về con người anh. Khi những gì đã qua đi, lắm người phàn nàn,
mỉa mai anh. Họ nghĩ đó là những câu chuyện dị hợm, những trò chơi vô nghĩa -
lỗi thời – nhưng họ sẽ không chú ý để biết đó là cách tự vệ của anh - dù sao -
anh cũng muốn kéo họ về phía anh - tô sắc màu lên con người họ - bằng chính nỗi
cô đơn của anh. Nhưng khi mọi điều vỡ lẽ - anh thấy họ cũng đang trốn chạy, cũng
đang tìm nơi ẩn náu. Và đến lượt anh anh cũng trốn chạy khỏi anh - khỏi cái
lưới mà anh đang giăng.
Bởi là một con người luôn có cảm giác cho một nguy cơ - nguy cơ, những gương
mặt thân thuộc dần dà sẽ lãng quên - bởi là một con người mà cảm giác về sự mất
mát - hoang mang về cội nguồn - và, sự chôn vùi văn hóa một tộc người - chôn
vùi một quá khứ - quá khứ mà anh đã một thuở trai trẻ xông xáo lâm trận tìm
kiếm - giờ anh cũng không muốn nghĩ và nhớ đến nữa. Trong cảm giác bất an - có
lúc anh tìm đến phụ nữ để đắm chìm trong tình yêu mộng tưởng của họ - tình yêu
mà anh cố thêu dệt lên - đắm chìm vào thân xác của họ - cuộn vào họ và, muốn
lãng quên tất cả - cả chính con người anh - dù là trong khoảnh khắc. Ấy thế, có
người được gọi là còn tỉnh táo ở phía xa phán rằng anh - là kẻ điên; còn những
người có chút bất thường - mỉm cười tán đồng - chỉ duy anh biết - biết rằng anh
đang say - say để cuốn trôi mọi tiếng xì xào - say để cuốn phăng đi mọi giá trị
sống mà người đời dán nhãn; say để đụng chạm vào thứ đang ngáng đường; say để
cụng đầu với mọi điều gai góc trong cuộc sống. Nhưng - dù là gì thì anh vẫn
luôn sống trong u uẩn và sợ sệt - những cái anh sợ không phải là sợ bị xúc phạm
nhân tính hay bị tổn thương tầm hồn - thứ anh sợ lại là cảm giác tê tái ở nơi
mình, và sự lạnh cảm đang manh nha trong tâm hồn anh. Sợ bởi anh là kẻ sống -
sống - vắng bóng quê hương.
Anh lang thang - cái nếp sống không khi nào đậm nét - vẫn lang thang, như kẻ
bụi đời - kẻ chỉ muốn giẵm đạp lên rác rưởi để đi; kẻ coi khinh mọi ước lệ, rào
cản - Đi, khi đói rét anh hét vào khuôn mặt của thời đại mình để đánh động đến
những mặt tối của xã hội anh đang sống - dù gây sự ồn ào - nhưng thường thì
những xác chết, những con chó, và cả những bức tượng chẳng thèm muốn vật lộn
với anh. Tất cả bọn họ không muốn – bởi bọn họ có tất cả - có đủ mọi thứ để che
mắt anh; có đủ tiện nghi để bịt mồm anh - họ có những cách thức để khiến anh tê
liệt; để khiến anh chồn chân, co ro. Và, đặc biệt họ biết cách loại trừ tiếng
nói của những đống rác; những thứ hôi hám và bệnh hoạn - những kẻ như anh –
riêng họ yên nghỉ trên danh vọng ban gán; trên vật chất, tiện nghi. Lắm khi mỏi
mệt anh nhép môi giễu cợt cuộc đời anh - cuộc đời đã thấp thoáng những bóng
hình súc vật và bãi phân – khôn vặt; những bóng hình của kẻ ngu đần huênh hoang
– giả tạo. Khép mở đôi mắt - anh đánh động đến một quá khứ - đánh đổi bằng
lương tâm bởi thứ đạo đức giả mà thời đại anh đang sống - cố vươn tay nặn tạc.
Nhưng, mọi cách làm chỉ là để anh vơi đi hai từ: Quê hương.
Baigaon, 4.2009
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
thach.michelia@gmail.com