Charles Bukowski |
Có những cấp độ điên rồ khác nhau, và bạn càng điên rồ thì người
khác lại càng thấy hiển nhiên hơn. Gần suốt đời tôi, tôi đã che giấu sự điên rồ
của tôi ở bên trong, nhưng nó vẫn còn đó. Chẳng hạn, có ai đang nói với tôi về
điều này điều nọ, và y làm tôi chán vì những kiến thức chung chung cũ rích của
y, thì tôi sẽ tưởng tượng cái đầu của y đang đặt lên bệ của máy chém, hay tôi
sẽ tưởng tượng y đang nằm trong một chảo dầu và bị chiên dòn, trong lúc y nhìn
tôi với cặp mắt hãi hùng. Nếu những trạng huống ấy thực sự xảy ra, có lẽ tôi
hẳn sẽ ra tay cứu y, nhưng trong lúc y đang nói chuyện dòn tan với tôi, thì tôi
khó lòng mà không tưởng tượng như vậy. Hoặc, trong một tâm trạng thư thái hơn,
tôi có thể hình dung y đang ngồi trên một chiếc xe đạp, phóng vù đi nơi khác.
Tóm lại, tôi có vấn đề đối với con người. Đối với thú vật, tôi yêu thích. Chúng
không nói láo và hiếm khi chủ tâm tấn công bạn. Đôi lúc chúng có thể láu cá,
nhưng điều này thì chấp nhận được. Tại sao?
Hầu hết quãng đời thanh niên và trung niên của tôi đã diễn ra
trong những căn phòng bé xíu. Tôi cuộn mình nằm trong đó, nhìn đăm đăm vào
những bức tường, những tấm màn rách rưới, những quai nắm trên những hộc tủ đựng
bát đĩa. Tôi biết về đàn bà và thèm khát các ả nhưng tôi không muốn nhảy qua
mọi thử thách để chiếm được các ả. Tôi biết về tiền bạc, nhưng cũng thế, giống
như đối với đàn bà, tôi không muốn làm những việc cần làm để có tiền. Tôi chỉ
cần đủ để mướn một phòng trọ và mua một chút gì uống lai rai. Tôi uống một
mình, thường thì uống trên giường, kéo tất cả màn cửa lại. Đôi lúc tôi đến các
quán rượu để xem thử chủng loại con người có gì khác không, nhưng cũng chỉ bấy
nhiêu đó -- chẳng có gì nhiều và thường thì còn tệ hơn thế nữa.
Trong mọi thành phố, tôi đã sục sạo các thư viện. Sách rồi lại
sách. Chỉ có vài cuốn sách nói với tôi một điều gì đó. Hầu hết sách là bụi
trong miệng tôi, cát trong đầu tôi. Chẳng có cuốn nào quan hệ đến tôi hay cảm
nghĩ của tôi: tôi ở đâu -- số không -- tôi có gì -- số không -- và tôi muốn gì
-- số không. Những cuốn sách của bao nhiêu thế kỷ chỉ được pha chế bằng những
điều khó hiểu của việc có tên họ, có một thân xác, đi loanh quanh, nói năng,
làm lụng các thứ. Dường như chẳng có ai dính dự đến sự điên rồ của riêng tôi.
Trong vài quán rượu, tôi đã trở nên bạo động, có những trận đánh
nhau trong ngõ hẻm, và tôi đã thua nhiều trận. Nhưng tôi đã chẳng cố tình đánh
một người nào cụ thể, tôi không giận dữ, tôi chỉ không hiểu con người, không
hiểu họ là gì, họ làm gì, mặt mũi họ ra sao. Tôi đã vào tù ra khám, tôi đã bị
tống cổ khỏi phòng trọ. Tôi đã ngủ trên những ghế đá công viên, trong những
vườn nho. Tôi đã bấn loạn tinh thần nhưng tôi không buồn bã. Tôi không hằn học.
Tôi chỉ không thể tìm thấy bất cứ ý nghĩa nào từ những gì đã có. Sự bạo động
của tôi là để chống lại cái bẫy sờ sờ bày ra đó, tôi cứ gào lên mãi mà họ chẳng
hiểu. Và ngay cả trong những trận đánh nhau dữ dội nhất, tôi vẫn nhìn đối thủ
của mình và nghĩ, tại sao y giận dữ? Y muốn giết tôi. Thế rồi tôi phải tung ra
những quả đấm để xua con thú ra khỏi tôi. Người ta không có óc khôi hài, họ quá
nghiêm trọng về chính họ như cái đéo gì đó vậy.
Ở một chặng nào đó trên đường đời, tôi chợt nghĩ, có lẽ tôi nên
làm một nhà văn, và tôi chẳng biết ý nghĩ này từ đâu nảy ra. Có lẽ tôi nên viết
xuống những thứ chữ nghĩa mà tôi chưa từng đọc, có lẽ nhờ làm cái này mà tôi có
thể hất ngã con cọp đang bám trên lưng tôi. Và tôi bắt đầu viết, và nhiều thập
niên trôi qua chẳng có gì may mắn lắm. Giờ đây tôi là một nhà văn điên rồ.
Nhiều phòng trọ hơn, nhiều thành phố hơn. Tôi chìm xuống sâu hơn và sâu hơn
nữa. Có lần tôi gần chết cóng ở Atlanta ,
trong một túp lều giấy nhơ nhớp, sống sót bằng một đô-la và hai mươi lăm xu mỗi
tuần. Không nước, không đèn, không hơi ấm. Tôi ngồi cóng róng trong chiếc áo
sơ-mi California .
Một buổi sáng nọ tôi nhặt được một mẩu bút chì và tôi bắt đầu viết những bài
thơ lên rìa những trang báo cũ trên nền đất.
Cuối cùng, ở tuổi 40, cuốn sách đầu tay của tôi ra đời, một cuốn
thơ mỏng, gọi là Hoa, Quả Đấm và Tiếng Gào Man Dã. Thùng sách đã
đến qua bưu điện và tôi mở ra, và, đây rồi, những tập thơ mỏng. Những cuốn sách
nhỏ bé rơi tung toé trên lề đường và tôi quỳ xuống giữa chúng, khom người trên
hai đầu gối, tôi nhặt lên một cuốn và hôn nó. Từ hôm ấy đến nay đã 30 năm rồi.
Tôi vẫn còn đang viết. Trong vòng bốn tháng đầu năm nay tôi đã
viết được 250 bài thơ. Tôi vẫn còn cảm thấy cơn điên loạn chạy vùn vụt xuyên
qua tôi, nhưng tôi vẫn chưa viết xuống được theo cái cách mà tôi mong muốn, và
con cọp vẫn còn bám trên lưng tôi. Tôi sẽ chết đi với cái thằng-chó-đẻ ấy trên
lưng nhưng dẫu sao tôi đã đấm vật với nó rồi. Và nếu có bất cứ ai ngoài kia cảm
thấy điên rồ đủ để muốn trở thành một nhà văn, thì tôi bảo cứ lao đầu về phía
trước, nhổ nước bọt vào con mắt của mặt trời, gõ lên những phím chữ, đó là cơn
điên tuyệt vời nhất đang diễn ra, những thế kỷ trước sau cần giúp đỡ, chủng
loại con người kêu đòi ánh sáng và trò cờ bạc và tiếng cười. Hãy cho họ điều
ấy. Có đủ chữ cho tất cả chúng ta.
-----------------
Nguyên tác: "My Madness", trong Charles Bukowski, Betting
on the Muse: Poems & Stories (Boston, MA: Black Sparrow Press,
1996) 334-336.
Bản dịch Hoàng Ngọc-Tuấn
Source: Tienve.org
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
thach.michelia@gmail.com