Trong đêm thanh vắng, lúc tôi mơ màng ngủ, bảy cái tôi của tôi ngồi lại với
nhau và xì xầm nói chuyện:
Cái tôi thứ hai: Số phận anh còn tốt hơn tôi nhiều, vì tôi phải làm cái tôi vui
vẻ của người điên này. Tôi cười cái cười của anh ta và hát những thời gian hạnh
phúc của anh ta, và với đôi chân được chắp cánh đến ba lần, tôi nhảy múa những
suy tư sáng lạng của anh ta. Tôi mới phải chống lại sự hiện hữu rã rời mệt mỏi
của mình.
Cái tôi thứ ba: Còn tôi thì sao, cái tôi bị ám bởi tình yêu, bó đuốc cháy rực
của đam mê cuồng nhiệt và những dục vọng mù quáng? Chính tôi – cái tôi mòn mỏi
bởi tình yêu - mới phải chống lại người điên này.
Cái tôi thứ tư: Tôi mới là người khốn khổ nhất trong tất cả các anh, vì tôi
không được cho gì ngoài lòng căm ghét gớm ghiếc và sự ghê tởm hủy diệt. Chính
tôi – cái tôi giống như bão tố - được sinh ra từ những cái hang đen ngòm của
Địa Ngục, mới cần phản đối việc phục vụ người điên này.
Cái tôi thứ năm: Không, chính tôi, cái tôi suy nghĩ, cái tôi màu sắc hoa hoè,
cái tôi của sự khát khao, bị kết án phải đi lang thang không ngừng nghỉ để tìm
những điều không biết và những điều chưa được tạo ra; chính tôi, chứ không phải
các anh, mới cần chống đối.
Cái tôi thứ sáu: Còn tôi, cái tôi làm việc, kẻ lao động đáng thương, kẻ - với
đôi tay nhẫn nại và đôi mắt ước ao - nắn tháng ngày thành những hình tượng, và
cho những yếu tố không hình không tướng những hình dạng mới và vĩnh viễn –
chính tôi, kẻ cô độc, mới phải chống lại người điên không ngừng nghỉ này.
Cái tôi thứ bảy: Thật lạ lùng khi các anh đều muốn chống lại người này, bởi vì
mỗi một người trong các anh đều có một số phận sắp đặt sẵn để làm tròn. Chao
ôi! Giá mà tôi có thể giống một trong số các anh, một bản ngã với một số mệnh
định sẵn! Nhưng tôi chẳng có gì cả, tôi là cái tôi không-làm-gì, cái tôi ngồi
trong câm lặng, trống rỗng không thời gian và không nơi chốn trong khi các anh
đang bận rộn tạo lại cuộc đời. Chính tôi hay là các anh mới cần phải chống đối,
hỡi những người láng giềng?
Khi cái tôi thứ bảy nói như vậy, sáu cái tôi kia nhìn hắn với sự thương hại
nhưng chẳng nói gì thêm cả; đêm càng khuya, chúng lần lượt đi ngủ, bao bọc bởi
sự quy thuận mới mẻ, cam lòng.
Nhưng cái tôi thứ bảy vẫn thức canh và nhìn chằm chằm vào cái không nằm đằng
sau vạn vật.
Bản dịch của Giải Nghiêm
Trích từ tập Người
điên: Ngụ ngôn và thơ của hắn.
hay thật. bảy cái tôi trong một cái TA. Chúc một năm mới tốt hơn năm cũ!
Trả lờiXóa