15 thg 12, 2012

Khúc Tấu Rối 49


49.


gió thổi về báo tin tuổi thơ thất lạc
ngọn cabbang chồn chân
ân huệ của đời người tu sĩ làm trĩu nặng bước nhân gian
đỉnh núi cao chỉ có thế
gió thổi bay mất nóc
gió còn mãi bào mòn miền đất lắm hạn

những thiên thần ở nơi đây nhú dậy
mọc cánh bay


mùa hạn năm nay gió vẫn thổi
dòng sông rỉ chậm
nhớ lời thì thầm cặp tình nhân hẹn hò bên bến nước hôm nào
kẻ ra đi vác mang cả mầm quên lãng
khối đời nhọc nhằn
người ở lại nghe nhịp tim thổn thức

đôi lúc nghĩ đời mông lung
trong mọi hư hình đang diễn ảo mộng cũng rã rời đôi cánh


như anh
lầm lạc trong cơn mê hoặc nhân sinh nhầy nhụa
bị quật ngã
lê bước trở về đối diện với từng khuôn mặt thân quen
mọi người xì xào
anh đứng không vững nữa
đất mẹ vực anh dậy
anh nhìn đời như giấc mộng phù du

như em
cô gái út trong gia đình
tuổi đời chưa trọn
đi về hướng xa xăm lo toan cuộc sống
mẹ phải đếm từng mùa hạn trông ngóng
khi trở về em lạc mất mình trong từng ngõ hẻm palei nghèo
rơi rụng nhan sắc


như tao và mày
khi cơn nhiệt huyết dâng trào
mọi lỗi lầm cũng chỉ thể là thú vui
hôm nay đây
chuyện thế sự chìm trong ly rượu
tao phải rót đầy ly để tỏ lòng tôn kính
mày nốc cạn
tao nốc cạn
hân hoan trong cơn khoái lạc

gởi tầm nhìn về phía xa xăm
mày nói về ý nghĩa đời sống
lúc mà cơn đói lay đôi chân run
ranh giới đạo lý sống cũng nhòa
trong cơn khốn cùng
người đời tự dệt lên vận mệnh đời nhau
phế tích cha ông bỏ mặc
linh hồn tộc người bôi bẩn
những cặp mắt to nhìn trừng trừng về phía lợi lộc
mày vẫn lang thang

nhưng khi mày dùng đôi bàn tay để sờ chạm vào vết xước đời mày
tản mản về câu chuyện lặt vặt làm choáng ngợp đời người
tao phải chịu đựng để chia sẻ gì đây
phải chăng đổ thừa vào hư không
khi mà bức tranh cũ phai màu
lũ mối mọt/đám rêu mốc phân khu tự trị

hạt bụi quê hương dính ngang lưng
những kẻ vượt biên số phận ngoảnh mặt
khóc

chiều nay
có người theo gió về nhà trời
nắng tắt
ân tình giá lạnh
ước mơ của những vì sao rơi rụng
xẹt qua bầu trời đêm như ánh ma trơi

những kẻ ra đi không báo ngày về
mai đây nằm trên giàn hỏa
nghe đời lửa bộc bạch
về câu chuyện tro bụi bay tìm thiên đường
kẻ về muộn... như người tị nạn đời sống
tư lự nhìn làn khói tản bay

phía xa xa
có kẻ rót chén trà nhìn thế giới qua song cửa sổ
mãn nguyện
vị thánh khuất mặt bấy lâu gục ngã trước rạng đông


cái đẹp không thuộc về miền bí ẩn nào nữa
trong một thế giới đầy dấu hiệu và những con số
những đôi mắt chai sản vẫn tin rằng điều thiêng liêng sẽ quay trở về
họ xây trò giăng sợi dây thần kinh như mạng nhện
để rồi tự đặt dấu chấm than lên đó
nỗi thất vọng tràn về thanh lọc mọi cứu cánh

những mùa lễ lần lượt đi qua cuộc đời
đàn chim vẫn hồn nhiên hát bản nhạc có ánh lửa soi lối
và bóng đêm che mái đầu
ở trong góc tối
tộc chàm khô khan cổ họng
giữa khối người im lìm như thế sự thời nguy kịch

ừ như lễ kate luôn là hội của đám dân chàm làm dáng
tôi cũng cần về để đổi mới mình
mặc chim chơrao chưa bay về kịp
mặc hoa pakchoh nở lạc mùa
mặc những bước chân tha phương ru hời bòng hình tháp
mặc ban mai nâng bước em thơ
mặc đền tháp cựa quậy làm run tấm thân trần

tôi đứng trước mọi thứ đang vụt khỏi tầm mắt
còn em
giấu gì giọt nước mắt sau tấm rèm
nếm phải canh chua mẹ già với đôi tay gầy hài lá me non
em nói phai lạt khẩu vị
gặp phải lễ nghi cha ông ew yang, lang kar
em nói những chuyện tầm phào

mai đây
chim bay lạc đàn
sông trôi lạc dòng
gió xoáy vèo
mơ màng về chuyện sâu bọ, bướm, chim.


Trích từ tập thơ "Khúc Tấu Rối - Michelia (2010)"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

thach.michelia@gmail.com