Đi
Âm thanh vang vọng từ miền khô hạn
Đêm nay bỗng run lên vì lạnh lẽo
*
Đẩy
cửa con bước qua
Đằng
sau là những tiếng hối
Nhanh …
Nhanh …
Nhanh …
Rất
khẽ
Ranh
giới chơi vơi
Người
ngân khúc kanhi đưa tiễn linh hồn
nhau
Con
vẫn khép hờ đôi mắt bên câu thần chú
Cửa ơi…
Mở ra…
Cánh
cửa hé mở trên khóe môi ông Gru già
Con
mơ ảnh tiếng bà vọng về tích xưa
Pô Riyak thét
gào với sóng biển
Pô Nai
niệm kinh trong góc núi làm lễ cầu mưa
Tộc
Chàm vẫn khát khô cổ họng rỏ từng giọt
mồ
hôi xuống
Cánh
đồng xẻ khoán mảnh đất nứt nẻ
Hạt
nắng nhảy múa trên lưng còng anh nông phu
Con
chồn chân hứng phải cơn gió hanh
Nao
nao một miền quên lãng
*
Ngày
con đi trăng thượng tuần
Người
dâng lễ trẻ múa trong lửa
Ong Ka-ing
lên sân khấu diễn trò
Bên
khuôn mặt đền tháp cổ sáng lên bởi son phấn
Để
xưng tao-mày với đám cô hồn Chàm
Con
vuốt ve khuôn mặt mình bằng những gì
thiếu
hụt, mất mát
Vo
tròn cuộc đời trong những lần trượt ngã, vực lên
Con
lặng nhìn mọi ước muốn bị cuỗm mất
Nhìn
hình hài đang được dát nước sơn
màu
lòng trứng
Chảy
dọc sóng lưng con những cơn đau
Sóng
lưng không xương sống
Trong
cuộc phân tranh
Những
vết thương luôn làm cho con say và điên
Tiếng
nói được ném về phía sau như ngọn dao găm
Xuyên
qua người con, Mi hãy cút khỏi nơi đây
Con
không là kẻ chạy trốn
Cũng
không lánh đời
Một
mình trong bóng đêm
Con
cuộn lại từng mảnh đời
Trong
con chữ đã tan loãng, rơi rớt
Tạo
hồi chuông chiêu hồn cho đời sống úa vàng
một niềm vui nhỏ
Con
đi
Lờ
đi kí ức của một tộc người
Lờ
những tiếng ồn bởi vành môi đã khô khát
Lờ
những tiếng gọi và miếng mồi tanh hôi
Lờ
cả mảnh đất đã lặng thinh
Lờ
cả dáng hình Người
Trước
những bước đi đang giậm đạp lên nhau
Bằng
cái chuẩn mực của đôi bàn chân
Con
nhếch miệng hà hơi
Thổi
lên những âm vang nhói buốt
Những
bước lặng nhảy tưng
Nhịp
điệu lỡ nốt cuốn trôi mọi dấu ngăn
Ngày con đi
Gió tràn vào Palei
Hạt nắng đè nặng tấm thân
Con xoay mình bởi sự thúc giục mù mờ
Gõ vào mặt đất liên hồi
Nơi một đoá hoa dại trổ muộn
Chỉ thấy bày kiến bò dưới chân
Một con âm thầm đi khai báo
“Có một sự
sống mới đang ở nơi chúng tôi
Hắn đang nói về tự
do và quyền lợi của xác chết!”
Ồ! Đó không thể là con
Đó không thuộc về nơi con – chắc thế
Con vẫn hi vọng rằng, nó thuộc về một loài bò
sát
hoá thạch hàng triệu năm trước
Ở gần con thôi
Dù là thế - nhưng mọi điều như thể tiến dần về
miền hệ lụy
Con vẫn là Chàm
Trong một thế giới được thêu dệt bởi sợi và màn
Con thêm thắt vẻ côi cút cho mình
Mọi cách thức đều rất thầm kín
Dù có nôn mửa một khối quá khứ vô hình để
nhận diện vết thương
Dù có lật ngửa lật xấp đôi bàn tay để chờ được
cứu vớt, nâng đỡ
Sự ưu ái và khinh miệt khiến con ngoi ngóp đầu
để thở
Đôi mắt con như hai ngọn nến bừng lên
Sáp tràn trên khuôn mặt dại người
Để nỗi cô đơn và muộn phiền khỏi trương phình
Con tìm đến chung rượu
Với nó
con gom thêm một đóng thối nát của
đời sống quanh con
Hân
hoan đi vào cuộc vui chung
Đổ
tràn một ly xuống tàn tích xưa cũ
Con
đốt con, một tôi vô hình
Hồn
siêu thân rã
Nhường
vài mảnh xương ở chốn hoan lạc
Nơi
ma đang nô đùa với thần
Khi
nhúng mình sâu vào chung rượu
Mọi
cách chết cần sự hiện hồn
Con
hiện nguyên hình
Chỉ
thấy sự tự do trương nở trên bản thảo to gấp triệu lần nhà tù Auschwitz
Ở
đó không có hơi ngạt của chất Cyclone-B
Ở
đó cũng không có lính canh
Ở
đó chỉ có dây chuyền của nỗi sợ hãi
Trên
khuôn mặt đã méo mó
Những
lời tuyên-dụ và dòng máu nhuộm
Tạo
bản hoan ca hoành tráng dọc thời gian
Ấy thế, con đi và mơ về một nơi chốn
Ấy thế, con đi và mơ về một nơi chốn
Để
con mở lời khép lại những mất mát và đau thương
Trên
vách tường còn lắm điều nghi hoặc
Trên
bức màn đã nhàu nát bởi được trùm quá lâu
Chỉ
trườn nhẹ người
Trong
khung trời tự do của mị từ con gióng lên
Nhưng
không thể tiết lộ điều mình đang sống hay đang chết
Chỉ
ho he mình là gã đần đang say
Đi
và cố nhiệt tình hoan nghênh những điều dị hợm
Ở
nơi, con được đặt tên cấp giấy phép để sống
Con
không được chỉ trỏ vào những điều nghi hoặc
Con
không được cựa quậy những nơi đau
Con
không được mày mò truy tìm vệt sống của mình
Con
chỉ nhìn mọi thứ hiển nhiên như thế
Và
trong sự thể hiện của mình
Con
không được tỏ ra hoang mang hay rũ liệt
Dù
đói và dốt
Khốn
khó và u uẩn
Với
nhịp thở bông lơn
Hận
thù đã tuôn khỏi cổ
Chỉ
nghẹn trong con
Những
giọt ân huệ rơi rớt từ bàn tay lạnh của lũ ngợm
Đã
quơ dạt mọi thứ trôi tuột, chìm nghỉm
Thời
gian đã mọc trên đầu con những ước mơ
Bên
khu chợ đời - người và người đã may sẵn cho nhau nhiều áo quần một màu
Với
lòng khát khao ngây dại
Con
đánh đổi cả tuổi đời và sức lực để có
Để
những lời khen chê lướt qua
Mọi
thứ đã rách nát
Con
trần truồng với bầu khí trời
Mênh
mang một cõi mơ
Xót
thay cho lũ Chàm chúng con – như đất
sét
Người
đời có đủ mọi thứ nhân danh
Họ
vươn tay nhào nặn những đứa con của Người
Con
côi con hoang những đứa con tật nguyền
Để
trêu đùa
Họ
còn nặn chúng con thành loài chó săn
Chúng
con tự rình nhau
Săn
bắt nhau
Kẻ
được người mất kẻ thắng người thua
Ôi
loài chó ghẻ lác
Sủa
cắn xé nhau bấy lâu đã nằm gọn trong nồi lẩu
Ở
nơi, con được răn nhiều về tình yêu và hạnh phúc đời người
Và
sự sinh sản
Con
chìm hẳn ở đó
Con
mơ hồ về chợ búa và tiến bộ
Tiền
là tiên quyền là thánh
Thuế
má và con cái là thứ làm đám dân Chàm
bù đầu
Còn
con
Bỏ
bê cuộc đời mà người đời đã cho con
Con
tìm đến thiên thần và quỷ dữ trong con
Chỉ
gặp những tiếng ồn
Con
đi bằng nét vẽ phi chuẩn trong tâm linh
Bằng
quyền năng của tiếng lòng
Ôi!
Vết
hằn của gạch nung
Vết
bay của Ciim Hơng
Con
chỉ biết
Gia
tài của con chỉ là cái bao tử đang reo
Ở
trong chứa đựng điều gì là điều con không thể hiểu
Con
chỉ biết có nó
Và
đi - đi vào đời săn lượm
Đi vào đời bon chen, nhốn nháo
Đi vào đời bon chen, nhốn nháo
Đời
người - phù du
Ngọn
gió tràn về thổi bùng cả tro bụi
*
Mai
con lại đi
Giờ,
cũng không cần tới mai nữa
Mọi
lúc, mọi nơi con có thể ra đi
Đi
đâu đó
Đi
về phía trước
Vẫn
một mực lao mình về phía trước
Dù
phía trước chẳng dẫn tới đâu cả
Cũng
như nơi này
Không
có gì để con trông ngóng
Chẳng
có gì để con tìm kiếm
Nhưng
ai cũng muốn núp trong đó để phô trương, khuếch tán
Con
chỉ biết trên đường
Cái
được nói đến là những con đường đã đi
Những
cây cầu đã gẫy sau lưng
Những
hố hầm đã vượt
Và
cả cái bóng đang chung chạ
Con bám víu vào những con chữ
Con bám víu vào những con chữ
Những
con chữ bị cưỡng dâm
Những
con chữ thoi thóp vì ngột ngạt
Những
con chữ đã đóng tàu – du hoang
Những
con chữ nằm lăn lóc dưới đôi chân trẻ thơ
Những
con chữ mà người đời sợ hãi, xa lánh
Người
nhìn con đứng trước nó
Cong
lưng kể lể về nỗi cơ cực
Dằn
mình lại
Người nằm
trên thảm gai đời con
Còn
nhớ
Trong
giấc mộng dài
Người trở
về, cởi bỏ
Người cháy
lên trong ánh hào quang của mình
Thanh
lọc tẩy sạch
Người trổ
lên một bông hoa vàng
Như
Thuphi, như Pakcoh
Dâng
hương dâng sắc cho đời
Trong
thời khắc đất trời chuyển mùa
Độc
nhất
Người hòa
vào sự sống bất diệt
Trong
hứng khởi của người
Con
giật tỉnh mình
Chỉ
mồ hôi đầm đìa
Con
vẫn nhớ
Về
miền sâu kín của niềm riêng đời Người
Người
buộc sự hiện diện của con như một đối nghịch
Người
bắt con sụp lạy trước tượng đá
Sụp
lạy và cầu nguyện trước đền tháp
Yang Kajan Kut
that
Và
cả một đấng mù loà đang ngự trị
Trước
khi đi
Con
có lần vẽ hình hài mình trên nền hư ảo
Ở
đó có những thân phận côi cút trong hoang mang
Ở
đó có trò xuẩn ngốc của người đời
Soi
mình trước vũng nước
Cái
vũng nước mà Người đã uống và khạc nhổ
Con
khuấy đảo lên
Trám
sắc diện tang trắng
Phì
cười
Xót
xa
Trước
khi đi con cũng có lần vẽ cuộc đời mình trên nền hiện tiền
Để
trong nếp gấp của cuộc chơi
Những
tiếng run hư hử của lần chạy tiếp sức hụt hơi
Giơ
tay lên con tung hô những hố hầm đầy xác chết
Những
xác chết chưa đưa lên giàn hoả táng
Chỉ
giễu cợt bằng những bàn tay
Thích
tung hứng nhào nặn
Bàn
tay của vuốt và móng
Bàn
tay của sức đẩy và kéo
Bàn
tay của ung nhọt và máu
Con
cựa quậy
Loay
hoay với cơn khát
Mơ
về bầu vú mẹ
*
Con
vẫn nhớ
Lần
con bị đẩy rơi xuống vùng nước xoáy mà đôi bờ dòng nước chảy xiết
Xác
con cuốn về phía Người
Với
cái đầu ngẩng cao, ngón tay chỉ điểm
Không
là đằng sau
Người
chắn trước mặt con
Nhưng
Người chỉ liếc nhìn trong câm lặng
Với
dáng bước lệch nghiêng
Đều
đều
Cũng
có lần người đời treo Người lên những
sợi dây để giễu cợt đời con
Con
tự hỏi, cái gì thuộc về con nhưng không là của con
Chỉ
thấy đôi mắt Người chìm xuống khoé
môi
Không
thể hé
Mùi
tanh để lại nơi hơi thở Người
Ừ,
con chỉ là xác chết
Vô
tri vô giác
Có
lắm quyền để đặt những câu hỏi dính dáng tới Người
Ngày
con đi
Tiếng
ginăng khoe thanh
Thúc
giục chúng sinh nhập lễ
Đền
tháp như cực từ huyền diệu
Làm
lê những bước chân lang bạt
về
chạm miền đất-mẹ
Với
họ
Kí
ức là ngăn kéo lạ
Có
tiếng cười thầm và nỗi buồn chưng cất
giọt
nước mắt
Để
họ lẩm bẩm suốt mùa sinh
Con
vẫn kí thác đời mình vào chung rượu đầu năm
Bởi
cơn say và điên
Hai
tay vẫn để cao tầm đầu tung hô hình nộm và kẻ nặn hình
Ly
rượu tràn
Con
uống đời mình để chúc tụng màn kịch
nghiêng
ngã
Uống
để lãng quên tuổi thơ gầy và Palei
nghèo
Ừ!
Với người đời rượu vẫn là lễ
Con
chỉ biết mình là vật tế duy nhất
Mặc
sự cô đơn gặm nhấm vết thương đời con
Yang phủ
bụi trần
Bỏ
quên Kalan bỏ rơi những đứa con
Khởi
lễ
Mọi
thứ bắt đầu rơi rụng như mưa
Mọi
thứ bắt đầu đổ vỡ gẫy cụt què
Cuốn
vào trong một bức tranh của trò xếp hình
Vị
tanh mùi thối rửa màu đen tối
Nó
hiện lên trên mảnh đất
Có
tiếng rền của núi tiếng gào của sóng
biển
Và
tiếng hú của những đồi hoang
Con
- tháp
Nấn
ná chờ giây phút chia biệt
*
Lễ
và Hội lướt qua
Trên
đầu con
Cơn
ảo giác dâng tràn về chỉ để thống kê rằng
Năm
nay thần được, người thua
Tháp
ung dung trong bóng bầy nhầy
Người
lột mặt người qua tấm gương soi
Rong
ruổi cuộc đời trên miền đất nắng và gió
Con
dựng tạc những linh hồn oi bức trên đồi hoang
Của
cát
Của
sỏi
Của
đá
Bằng
đôi bàn tay chai sạn
Mọi
thứ bay vờn trên đầu con, lung linh mờ ảo
Cũng
năm đó
Trên
sàn diễn
Cơn
nắng của miền nhiệt đới vẫn chưa hả hê lòng người
Trong
một khung trời hẹp
Đám
dân Chàm cọ sát nhau để tạo tiếng vang
Hai
chữ nghĩa - tình chao đảo
Phận
người sứt mẻ bới nhau để chia xa, oán giận
Con
đang tan
Tan
đi cụm máu bầm tan đi nhân thể Chàm
Tan
cả giọt nước mắt còn ứ đọng
Trong
cô đơn và u sầu
Không
còn ai còn nhận ra con nữa
Qua
tấm gương
Con
nhìn những dòng máu lạ dồn lên khuôn mặt
Tạo
sắc lạnh cảm
Trên
cành nhánh con đậu phải
Có
những đường viền và những vết sẹo
Mọi
bí mật đều chìm ở góc khuất
Mọi
cách thức vén mở đều trở nên lầy lội
Bên
kia sàn
Lũ
sâu bọ vẫn được mùa
Bầy
kên kên vẫn bay vờn trên vòm trời u ám
Đứng
trước Người
Nửa
nhân dạng và nửa khối nặng tấm thân
Con
mang đi
Uống
cả cuộc người
Nghiệm
sinh một đời hoang
*
Thuở
ban sơ và những khoảng rỗng
Tuổi
thơ con
Tình
yêu và nỗi đam mê của con
Nỗi
cô đơn ôm bọc
Ẩn
mình trong mớ dây chằng chịt
Cột
chặt với nó
Con
lay những giấc ngủ
Nơi
những người đàn bà đang canh giữ
những
giấc mơ
Những
giấc mơ hoá thạch
Rơi
vỡ trên mái đầu con
Ở
nơi những con chim sẻ hót quanh quẩn góc nhà
Những
con thằn lằn khép mình trong bức tường nứt
Con
vẫn còn nghe những câu truyện cổ tích
Nấc
nghẹn trong mùi rêu mốc
Khung
cửi nhà hiu quạnh
Thắt
lại trong con nét nhoà của mưa đêm
Con
rết bỏ cuộc
Con
chó đi hoang
Shiva
lận đận
Người
già thêm để mồ côi những đứa con
Thoả
trong cơn huyễn hoặc
Bởi
được phết lên tông màu tang trắng
Con
mơ về những khuôn mặt bị bỏ quên
Những
khuôn mặt vô vọng trước những vết hằn của cuộc người
Đôi
mắt vẫn ảnh tưởng về Người
Về
cái nhá giăng khi xưa
Chỉ có con cá trầu bay khỏi
Sống khép mình trong hồ ao nhà hàng xóm
Với bầy ếch nhái
Và hôm nay
Con hít thở hơi khí nơi vườn sau nhà mình
Cũng bay đi
Ngày con đi
Bởi tương lai ngày mai mọi dấu vết cần xoá hết
Trang sử cũng cần tẩy sạch những vết nhơ
Con vẫn là gã câm
lắm khi ú ớ
Giả điếc là thứ người đời cần
Giả câm là thứ duy nhất để con sống một cuộc đời
phẳng lặng
*
Ở chân trời xa
Sóng nước Châu
Giang xô nhau
Lịch sử lưu dấu son lên đôi môi thế nhân – phai
nhạt
Người vẫn nhắc lại câu chuyện loài ma nước
Thế sự bọc trong váy đàn bà
Cuộc
tình lang thang trên miền đất rủa nguyền
Đứt
hơi với sóng biển
Cuộc
tình bán trao trên miền đất thiêng
Đổ
xuống quanh con sự hận thù
Cuộc
tình giằng co trên đôi bờ
Gốc
ngọn lộn nhào cho nhân gian cười khinh
Dù
là thế
Nhưng
khi những bàn tay đã tô vẽ một thời đại
Khuôn
mặt con biến sắc
Đôi
tay run khi cầm cọ tái diễn
những
khuôn mặt quá vãng
Trước
niềm tuyệt vọng của tâm thế
Thời
thượng và thị hiếu của nó
Hình
bóng Người rất gần nhưng vẫn rất xa
Đã
nhòe hẳn ở trên tầng ngôi vị
Sự
mặc định là một nhà thương
Nó
lay con
Làm
vỡ cái tôi nhỏ bé
Con
cũng không thể vuốt lại khuôn mặt mình
Dù
móng vuốt đã được cắt tỉa
Khi
đặt bàn tay lên những nơi kiêng kỵ
Họ
nghi rằng con đang bắt chước
Lôi
con ra họ kết con tội nhái giễu
Con
bị lột xác rũ rượi
Trong
ngõ hẻm của cuộc người
Con
gập mình lặng tiếng
Dù
biết rằng mọi cuộc chơi tự vơi đi
Bằng
dấu lặng
Cảm
giác lừa
Và
bị lừa cũng chưa đủ
Con
cần tự dối mình như một sự khẳng định trước thời cuộc
*
Trên
mảnh đất cằn cỗi
Đôi
mắt Người mỏi mòn
Một
giọt mưa tẩm ướt cổ họng
Một
tiếng gọi đánh đổi một hơi thở
Một
điệu dân ca lạc nhịp
Một
bước đi khập khiễng
Một
điệu múa lạc mùa
Lễ
lạc thần
Kalan lạc
kẻ hành hương
Lũ
trẻ xoe tròn đôi mắt
Tìm
vui trong sắc màu lạ
Ghép
tàu bay
Bay
vút vào không gian ảo chỉ bằng cái enter và double chuột
Cụ
già mặc gió hanh quẫy đạp khớp xương
Khép
hờ đôi mắt
Vơi
mình trước cái chết gần kề
Nhếch
miệng không ra hơi
Ở
chốn u tịch
Các
con to tiếng với nhau để tranh giành địa vị, miếng mồi
Trong
góc xó xỉnh của tâm hồn
Vẫn
len lỏi nơi con
Loài
giun đất
Lẫn
mình trong nhịp sống đương đại
Chơi
vơi phận hèn mọn
Du
ngoạn một đường đời không đích
Sáng
mai
Ừ,
sáng mai
Khi
cuộc chơi đã dứt
Cơn
bàng hoàng vơi đi
Con bật tỉnh, nhận diện khuôn mặt Người.
Trích từ tập thơ "Mi & Ngôn Lời" - Michelia (2011)
Con bật tỉnh, nhận diện khuôn mặt Người.
Trích từ tập thơ "Mi & Ngôn Lời" - Michelia (2011)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
thach.michelia@gmail.com