4 thg 9, 2013

Nắng Phan Rang - Chế Mỹ Lan

Nhà thơ Chế Mỹ Lan

Nắng Phan Rang

Ta đi giữa Phan Rang trời đổ nắng
Nắng trưa hè như vòm lửa bao la
Ngọn lửa thiêng thiêu rụi dấu ngàn xưa
Thấy quanh ta điêu tàn và hoang mạc.
Phan Rang buồn như tiếng em tôi khóc
Quê hương tôi đứng nắng u trầm
Khóc mẹ già mòn mỏi ngóng trông con
Khóc cuộc tình li tan, diệu vợi.

Nắng Phan Rang đưa ta về huyền thoại
Mênh mông buồn tháp mãi đứng kiêu sa
Dòng người kia vô ý hay hững hờ?
Mà cứ đến rồi đi không lần ngoảnh lại.

Tri thức u mê, tâm linh lạc lối
Làm sao ta thấy trọn vẹn linh hồn
Cảm thông nỗi cô đơn tháp một lần
Một lần thôi giữa Phan Rang nắng lửa.


Ta thẫn thờ lê bước chân hoang dã
Về chốn trần gian, trở lại cõi người…



trích từ tập thơ Em & Màu Mây Qua Tháp - Chế Mỹ Lan (NXB Văn Học, 2008).

1 nhận xét:

  1. nắng phan rang.hòn đá khô quằn quại
    ngọn cỏ la đà cháy xém dưới đồi hoang
    đến sân ga hòn đá cũng hoang tàn
    biển khô khốc chùm quanh khu resort

    em đừng trách khách đi không trở lại
    quy hoạch sai.
    khách tắm biển chỗ nào...
    hiiiiiiiiii. biền phan rang rất đẹp ... nhưng mỗi tội các khu resort chiếm hết chỗ rồi... nếu muốn tắm phải vào đó... nên khách không thể dừng chân nhất là với khách bình dân ... anh ra đó vài lần thấy vậy... nên du lịch biển phan rang ế là đương nhiên ... vắng khách thì buồn .. buồn thì người có tiền cũng không đến .... nguyên nhân là vậy đó... hiiiiiiiii vài lời chia sẻ cùng người phan rang em đừng buồn nhé...

    Trả lờiXóa

thach.michelia@gmail.com