Wass
Albert (1908 -1998) một trong những nhà văn, nhà thơ nổi tiếng nhất của
Hungary, là nhà văn vùng Erdély- trung tâm văn hóa trước kia của Hungary, sau
Thế chiến thứ hai thuộc về Rumani.
Bài thơ
này tác giả viết về nỗi đau của một người Hungary, sau khi Erdély, quê hương
ông bị cắt và sát nhập vào một quốc gia khác.
Tôi
đắm tàu trên biển,
Ném mình vào ngọn sóng – một cái chai -
Tôi thở buồn số phận mình vào chai
Những hãi hùng, cùng bao tủi nhục
Nỗi buồn tôi đóng trăm nghìn con dấu
Thả mặc trôi, sóng nước mênh mang.
Vào vô tận, chai lênh đênh chìm nổi,
để lũ cá vàng đùa nghịch bao quanh.
Nhưng biết đâu, thời gian còn của nó,
gặp ngọn sóng buồn, thoắt đẩy nước trào dâng
Một bàn tay vô hình - bàn tay Thượng đế,
Dạt chai vào cạnh chân bước vô tư.
Con người rùng mình đọc từ chai- dòng chữ,
và sững sờ, truyền theo gió, cho nhau:
"Ở một nơi nào đó từng bão giông…
Giông bão đã
xóa tan tành Một
Dân Tộc!"
(1946)
Nguyễn
Hồng Nhung dịch
Nguồn:
AMVC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
thach.michelia@gmail.com