9 thg 5, 2013

Người đàn bà muôn thuở - Yamy



Người đàn bà muôn thuở 

Em ngồi đó   đứng lên toan đi    nhưng vẫn ngồi đó
Em người con gái   người đàn bà     tôi không rõ
Là chân thân quá khứ   hiện tại     tương lai

Sự hiện diện của em đồng thời với bài thơ
khi tôi bất chợt muốn nói với em    điều gì đó
Em cứ ngồi đấy lặng im làm mẫu cho bài thơ
có ánh sáng ban ngày còn sót lại trong hương đêm êm đềm
không cần đứng lên õng ẹo bước chân lúc lắc
cái mông ưỡn ngực căng cơ phô trương bí hiểm
Tôi không thích sàn diễn thời trang khoe ánh hào quang
hiện đại phanh phơi cái cần che
đậy nút cái thẳm sâu cần mở van thông thoáng
Em cứ ngồi đó trang nghiêm    đôi khi bâng quơ mỉm cười

 
Người đàn bà muôn thuở là em ngồi đó đã ngàn năm
là pho tượng có tên Vệ nữ không trang điểm phấn son
hay đã hao mòn năm tháng là em Apsara mang mặt nạ
rong rêu dưỡng da bị cảm lạnh nắng mưa giông bão
được cáng cứu thương nâng niu đưa vào viện bảo tàng
Em cứ ngồi đó cho người đời quan chiêm sờ mó
và chỉ có anh làm thầy tu đọc kinh nguyện cầu tụng niệm
khôn nguôi nên bức bối làm thơ dâng tặng

Em cứ ngồi đó  nhưng hãy đề cao phòng thủ từ xa
lũ người phàm phu ứ đọng lòng tham u mê tràn đầy dục vọng
và hãy khôn ngoan hiền hòa điều khiển lũ robot bằng remote
Tôi không thể cứu em cho dẫu con mắt tình cờ liếc em
cầu cứu bị bề hội đồng   hay bị hiếp dâm tập thể

Là em đó chăng nàng Cleopatre diễm kiều mà nếu
cái mũi của em     ngắn hơn một chút    có lẽ
trật tự thế giới sẽ khác đi  đâu nỗi tôi phải làm thơ
Sao em để Cesar ra đi không lời mời Antoine trở lại
uống rượu say be bét mê man để con rắn độc cắn em
nằm thiêm thiếp đợi chờ chàng hoàng tử nào đánh thức
Tôi vừa làm tên trộm thành Baghdad bới tìm lục lọi
hết kim tự tháp này đến nọ giải thoát em dẫn về ốc đảo
ảo giác còn sót lại dưới chân góc vườn treo dưới tầng
sa mạcSaharakhoét  đường hầm dẫn ra cảng Alexandrie
có ngọn hải đăng sừng sững mời đón nắng mặt trời
tắm biển phơi mình bãi cát hè hanh hao thơ mộng

Thôi cái gì của Cesar hãy trả lại cho Cesar em nhé
Tôi đến quá trễ phải không em?!
Hãy tha thứ cho tôi hỡi nàng Cleopatre diễm kiều
Nếu cái mũi của em ngắn hơn một chút có lẽ hay hơn
vì có tôi phi ngựa đến cứu em đúng lúc kịp thời

Là em đó chăng Josephine dịu dàng ấm áp?!
Sao em lại khờ khạo chọn Napoleon để chú lùn
chọn quyền hành hơn một cuộc tình bất tử
Em thủ thỉ thế nào bên tai mà Napoléon dại dột
đã chọnWaterloothay vì lâu đài có vầng trăng khuyết
em nằm trên dải lụa vắt vẻo cành tre đu đưa
có con cò lộn cổ xuống ao lội bùn tìm mẹ
Tôi chỉ còn biết an ủi minh không phải khóc khi
nhấm nháp từng ngụm Napoléon ấm nồng như
tình em nóng bỏng nghe chú lùn kể lể niềm ăn năn
hối hận đã phụ bạc tình em vì trót nốc hết chai
nằm lăn ra ngủ ngáy khò khò tưởng tượng
có em bên cạnh quàng tay ôm mà chẳng thấy em nào

Là em đó chăng Marilyn Monroe kiêu sa diễm lệ
như đóa hồng lai cúc dại thoang thoảng hương lài
ngậm sữa hồn nhiên lúa mì dậy thì đóng đòng trổ nghẹn
Bóng chày bóng rổ bóng đá   vùi dập em
Nhà văn nhà thơ nhà thờ     cào cấu em
Cán bộ công nhân viên chức  phỉnh nịnh em
Ma cô mặc rô du đãng   tán tỉnh em
Quá nhiều người canh giữ thân xác em
khi em còn chưa chết vội quàng lên nhiều thứ
lanh canh lôm côm làm em hư thân mất nết
không còn hứng thú khóc cười nhập vai mệnh phụ
phu nhân tiểu thư đứng đường triều đìnhHollywood
Em lẩm nhẩm đếm người tình đi qua không biết
mình đã yêu ai và ai đã yêu mình băng qua
bước mãi không ngưng nghỉ rồi em nắm lấy cuộc đời
có lọ thuốc ngủ li bì  yên giấc ghì cuộc sống
tạm ngừng như ghìm cương con ngựa bất kham
mà em gắng gượng làm để biết mình tồn tại
Tôi là người đến muộn chỉ thấy những bó hoa
tơi tả úa tàn trên mộ phần cùng nhiều lừi đồn đại
không chứng cứ nên tôi đặt lên em bài thơ

Ai xui khiến tôi đọc bản di chúc Chế Mân
có phải em đó Huyền Trân thân gái đường xa?!
Sao em phản bội tôi gần theo người tình xa
nỡ gian dối tôi thật thà theo nhà sư đội lốt
cho dù tôi làm ngơ không muốn tin dẫu biết
rằng đó là sự thật lòng tôi không muốn ai người dị nghị
Sao em không theo tôi lên giàn hỏa tẩy trần thân xác
ô uế em cho linh hồn siêu thoát vĩnh hằng không cần
ghi bia đá bia miệng lem nhem sử sách dắt em tắm suối
Vĩnh hảo phơi nắng Cà ná dạo rừng mai đủ sắc màu
Tôi còn muốn cho em nhiều thứ quý giá hơn châu Ô
châu Rí nhằm nhò gì tôi còn có cả vũ trụ với bao nhiêu
kho tàng ẩn trú mà chốn gian trần nào hay biết
để em đòi vĩnh biệt tôi nhất quyết đi tu
Thế giới hôm nay ngập tràn lời xin lỗi rối rít câu
cám ơn cho tôi xin quý hóa quá cùng mời nhau
vỗ tay đúng nhịp có bè trầm bè cao giả thanh như
con người chập dây vì đa mang nhiều tội lỗi tày trời
bao kẻ vong ân bội nghĩa thờ ơ  tay bắt mắt trừng
ôm hôn đúng luật xả tràng vỗ tay lẹt đẹt viva samaki
Sao em không tạ lỗi tôi nửa tiếng dù chỉ giả vờ
cám ơn tôi nửa lời để tôi còn tạ lỗi nhiều người khác
Tôi đã sống hết mình và chết hết người chỉ mỗi vì em
mà lẽ ra tôi đã sống cho em một thời và mãi mãi
một đời chết vì tất cả mọi người không nhắm mắt

Em còn muốn gì ở tôi bởi tôi không còn muốn nơi em
lời cám ơn muộn màng xin lỗi đám mây lơ đãng
Cũng chẳng có gì quan trọng khi tôi đã hiến dâng
cả cuộc đời chung sự nghiệp riêng cho em thỏa nguyện
thân phận đàn bà đái qua ngọn cỏ trốc gốc cổ thụ già
phục sinh tháp chàm cho em làm khu du lịch tham quan
Cũng chẳng có gì trầm trọng bởi vì đó là bản di chúc
không phải để chia gia tài chưa được trăng trối  mà là
bài thơ vô duyên không vần không điệu bị đạo diễn tồi
bóp nát kịch bản chưa được công chứng vì hết giờ hành chính
và quốc hội chưa họp thông qua thông lại biểu quyết

Chỉ còn mỗi mình em ngồi đó đứng lên toan tính
bỏ đi nhưng vẫn ngồi đó hát hò ca cẩm rỉ rên suốt ngày
điều gì tôi không rõ càng không muốn biết làm gì
từ lúc mặt trời lên rồi xuống mời gọi trăng mờ trăng tỏ
cho đến mệt nhoài trăng khuyết trăng tròn không trăng
Em là mẹ các con là điều tôi chưa biết!
Để tôi một ngày nào vinh danh được biết sứ mệnh
làm cha làm ông để biết làm chồng sau này còn làm
cố làm tổ làm trời làm đất làm thơ làm người sáng tạo
Bởi thế cho nên em có thẩm quyền hát hò ca cẩm
rỉ rên suốt ngày thâu đêm cằn nhằn nhăn nhó
giận hờn khóc cười sụt sịt tháng này năm khác
đời kia kiếp nọ khi tôi không đủ sức chở che moi móc
cơm áo gạo tiền cho đến khi tắt thở lìa đời

Và em ngồi đó làm mẫu cho thơ ngậm ngùi tôi cau có
tôn thờ nạt nộ em quát mắng vô nguyên cớ để làm người
Những người đàn bà khác đã đứng lên bước đi mất hút
từ thuở hồng hoang vào giả tưởng từ đời nào không hay
không biết không cần thiết làm gì vì đã có em ở lại
Đâu cần ngoái nhìn ngẫm nghĩ em đỏng đảnh điệu đàng
hay phù phiếm phục phịch cũng là em đàn bà con gái

Tôi tự nhủ đã dũng cảm nhẫn nhục chịu đựng nửa người
nửa ngợm vô tính lưỡng cư có quyền gì lên án xúc xiểm
tuyên truyền xuyên tạc nguyền rủa tôi sao tôi lại không
liều mạng một lần một đời nhẫn nhục chịu đựng em
Có nhiều người đàn bà tuyệt vời trong quá khứ tương lai
nhưng hiện tại chỉ có mình em âm thầm ngồi đó

Không có người đàn bà muôn thuở để tôi yêu
Nên tôi phải cố mà yêu em
Như chỉ có em là duy nhất!!!


Source: Inrasara.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

thach.michelia@gmail.com