11 thg 1, 2013

Khúc Tấu Rối 16


Anưk Karơh


16.



huyền thoại về miền đất một thời loạn lạc
đã dung túng những bước chân mỏi mệt
em vẫn nhớ

huyền thoại về đọng cát ghim lời nguyền về cuộc hẹn
để trông đợi đoàn người về cứu chuộc
em vẫn nhớ

mọi thứ chìm hết trong kí ức của cát
thoáng mọc lên đôi môi già làng câu chuyện về bảy nóc nhà
em vẫn nhớ

em vẫn nhớ
vào buổi chiều nắng nhạt
những khuôn mặt rạng ngời của trẻ thơ đang chơi đùa
cơn gió lạnh bện ngang lưng
em ngoảnh nhìn những đôi mắt nâu đen
đôi mắt của muôn vàn hạt nắng vỡ
để thấy
tấm thân đây là hiển thân của hình hài palei

em vẫn nhớ
tiếng trống thuở thiếu thời thốc lên trong tâm trí
những bồi hồi
in lên vẻ hớn hở trên gương mặt thơ dại
dâng lễ vui hội

em vẫn nhớ
nét tuổi thơ vỡ trong vỏ bọc của áo quần lỗng lẫy
lễ hội karơh katak
ném dòng tóc lượn ngang vai theo chiều gió hanh
trở thành thiếu nữ
nở nụ cười trả ơn ân huệ cũ
lặng lẽ vào đời

hôm nay đây
nơi em đến
phố thị của ánh đèn thương hiệu và dòng người xa lạ
nơi của những khuôn mặt trơ lỳ trong khu phố sầm uất
chợt một ngày nuốt trọn em trong ngõ hẻm cuộc chơi

trong hoan lạc
trong đau khổ
vẫn trong em
ấu thơ của ảo giác mị miều trong tâm trí
ấu thơ của âm sắc đã điểm lên hình hài quê hương
những lễ nghi
những đền tháp
những thánh đường
những gương mặt thân quen

đêm nay trở mình trong giấc mơ
em chợt thấy mình trở về ấu thơ trong vai kẻ hành hương
... muộn màng.


Trích từ tập thơ "Khúc Tấu Rối" - Michelia (2010)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

thach.michelia@gmail.com