Câu chuyện về một gã l[th]ang
Ngày không lễ gió thổi qua đồi trầu
gã l[th]ang hành
hương gập đôi gối trước đền tháp Poklaong
Garai
xác tín mình là Chàm
còn hơn thế nữa
gã còn tự hiến tế
mình - dâng lễ
Gã giữ hơi thở
bằng những kỉ niệm
thứ duy nhất được
gã xếp ngăn nắp trong kí ức
gã, kẻ vắng mặt
trong thời đại mất mát
thời đại những gã
khổng lồ cắm sừng húc nhau
gã không được phép
nói về ước muốn, sở thích
hay những ý nghĩ
riêng
gã không được phép
vuốt ve cái bóng đêm luôn trùm lên đầu gã
lúc thoi thóp
gã cũng không được
quyền giải bày hay nhắn nhủ điều gì
có lẽ đó là lần
cuối cùng gã được tự do hành lễ
quỳ lạy ông bà tổ
tiên
bởi nay mai mọi
thứ bị cấm sạch
Mọi người đều khuyên bảo gã
đừng đánh bóng mình quá
kẻo mọi thứ trôi tuột khỏi tầm tay!
Gã nhìn họ đến và
đi như bóng ma
bởi họ bận rộn với
cuộc hành trình tìm cái thây
họ nói, gã có tư
cách gì để đòi làm người
họ nói, gã có địa
vị, quyền lực gì mà dám phát ngôn
họ vẫn luôn quẩn
quanh gã, những câu nói như sợi xích doạ
buộc, trói cuộc sống của gã
Gã nhìn họ, những
con người lao động chân chính
tự hào được phục
vụ
gã ngắm họ
bởi họ hứa sẽ giải
phóng ước mơ gã trong ngục tù đời họ
họ đấm ngực huênh
hoang khi được khen thưởng
được công nhận,
được tán dương và cả tung hứng
bởi những kẻ đã
đeo xiềng xích cho họ
Gã vẫn nhìn
nhìn thẳng vào
những con người không bao giờ say xỉn
không bao giờ gây
sự ồn ào
không bao giờ công
khai chạm vào vũng tối nhục nhã, nhơ bẩn
bởi bọn họ, bị bóp
nghẹt bằng sự đe doạ và hứa hẹn
còn gã, một ẩn số
trong một đêm cố
giải mã mình đã nhoè nhoẹt trước thời cuộc.
Trích từ tập thơ "Mi & Ngôn Lời" - Michelia (2011)
"Gã nhìn họ đến và đi như bóng ma
Trả lờiXóabởi họ bận rộn với cuộc hành trình tìm cái thây"
Ai cũng có nhu cầu sống, đi tìm - thực hiện ước mơ - nghĩa vụ của mình. Dù mỗi người một hướng đi, nhưng nếu ko phải là tội ác thì ta nên tôn trọng. Cũng như khi nhìn lại tôi thấy rất tôn trọng con đường đi của bạn. Tuệ Nguyên. Cảm ơn vì bài thơ nhiều cảm xúc. :) [Long67]