4 thg 9, 2013

Cái Lồn, Vô Tận - Trần Wũ Khang

Origin of the Universe - Gustave Courbet

Cái lồn, Vô Tận

Một ngày kia
chợt
thượng đế nghĩ ra Cái Lồn – những Cái Lồn vô tận.

Những Cái Lồn sinh ra đàn ông, đàn bà & thế giới
sinh sự, sinh vật, sinh khoái lạc với muôn hệ lụy đời
hạnh phúc & đau khổ
tội ác & hình phạt.
những Cái Lồn sinh ra những Cái Lồn
những Cái Lồn vô tận

 
Những Cái Lồn ướt, khô, buồn thiu hay phơi phới – những
Cái Lồn vô tận
những Cái Lồn teo tóp hay đầy đặn
khép nép hay mở toang
sẵn sàng bao dung triệu câu thơ lạc
ngàn nhà thơ cô đơn
những Cái Lồn trụi lông, bị bỏ quên ghẻ lạnh
những Cái Lồn đã oải cuộc chơi
những Cái Lồn tưởng quá đát
những Cái Lồn đã dính SIDA
những Cái Lồn vĩ đại…

Những Cái Lồn đứng đường, nằm nệm mút hay
vạt tre, bắt chữ ngũ xa lông hay ngồi
xổm khúc gỗ xóm nhà lá
những Cái Lồn sắp mãn đời vẫn còn trinh
những Cái Lồn nhẫn nại chờ đợi
như bà mẹ chờ đứa con hư
vẫn bao la vô tận.

Cứ làm nơi an nghỉ của kẻ thất bại
mơ tưởng của phạm nhân, nhỏ dãi của
quan tòa, co rúm của mô ph(ật)ạm, phẫn nộ của
đạo đức giả, nuốt nước bọt của kẻ bất lực
những Cái Lồn vẫn bao dong, nỗi bao dong vô tận.

Người bao la như mẹ, nhẫn nhục như
chị, dịu dàng như em gái – Tôi trang trọng
gọi tên người: Những Cái Lồn!!! O Darling!!!

Khi vui tôi mân Người, khi buồn
tôi gối đầu lên Người, khi đói tôi cắn
Người, khát tôi uống Người,
những Cái Lồn như giếng sâu thăm thẳm.

Khi cô đơn (ôi bao nhiêu là nhà thơ cô đơn)
(thay vì âm AUM cũ xưa xa lắc)
bạn hãy phát âm tiếng LLÔÔỒNN
tiếng vang LLÔÔỒNN dội âm ấm áp
– bạn hết ngay cô đơn.

Khi tôi không còn phương tiện, Người là
phương tiện, tôi hút mục tiêu, Người là
mục tiêu, tôi bị khủng bố, dọa nạt, Người là
nơi ẩn trú an toàn ấm cúng, tôi bị hất hủi
Người vẫy tới an ủi vỗ về
Những Cái Lồn vô tận.

Biển cạn, núi mòn – Người có
Chế độ sập, văn minh tiêu – Người còn
Vô tận, đầu tiên & cuối cùng: Những Cái Lồn…



trích từ tập thơ Quà Tặng Của Quỷ Sứ - Trần Wũ Khang (NXB Giấy Vụn, 2009).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

thach.michelia@gmail.com